“Đóa Đóa, có muốn xem phim không? Ngày mai chúng ta cùng đi nhé?”
Lắc đầu, Đóa Đóa tỏ ra không thích.
“Mẹ nói ngày mai sẽ đưa con đi tìm anh Tiểu Tuấn. Ba ơi, trường mẫu giáo là gì ạ? Sao anh Tiểu Tuấn ngày nào cũng đến đó? Sau này con cũng phải ngày nào cũng đến à?”
Ồ, quên mất, còn có một chuyện buồn lòng đây.
Ôm lấy Đóa Đóa đang không vui, Trang Yến lờ đi Phùng Tuấn, dịu dàng và kiên nhẫn nói với cô bé: “Trường mẫu giáo là nơi các bạn nhỏ học tập, vui chơi. Sau này con cũng sẽ đến đó. Ở đó, có cô giáo dạy con đọc sách, cũng có các bạn nhỏ chơi cùng con.”
“Nhưng con thích mẹ.” Bĩu môi, Đóa Đóa vẫn không vui. “Con không học, ngày nào cũng chơi cùng ba mẹ không được ạ? Con cũng không cần bạn mới.”
“Nhưng các bạn nhỏ thì phải đi học chứ. Ba mẹ phải đi làm, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Đóa Đóa được. Nên Đóa Đóa phải kết bạn, học kiến thức. Đây là việc mà bạn nhỏ nào cũng cần phải làm.”
Hậm hực, Đóa Đóa bướng bỉnh nói không cần.
“Ba mẹ không có thời gian quan tâm con, con có thể tự chơi một mình. Tại sao nhất định phải xa nhau?” Đóa Đóa ấm ức, đôi mắt ngấn lệ rơi xuống từng giọt như hạt đậu vàng. ‘Hu hu… con không thích đi mẫu giáo đâu!”
Đây là lần đầu tiên Trang Yến nhìn thấy Đóa Đóa khóc. Ngay lập tức, anh đau lòng c.h.ế.t đi được. Cô bé đáng yêu bình thường luôn tươi cười, đột nhiên mắt đỏ hoe, chóp mũi ửng đỏ lặng lẽ rơi nước mắt. Ai mà chịu nổi chứ? Dù sao thì Trang Yến cũng không chịu nổi.
“Được được được, Đóa Đóa không thích trường mẫu giáo, chúng ta không đi nữa. Sau này mẹ không rảnh, ba sẽ đưa con đến đội cảnh sát hình sự. Bên đó có rất nhiều cô chú, anh chị. Đóa Đóa đừng khóc nhé, sau này chúng ta đều tự chơi, không đi học nữa.”
Hoàn toàn không có nguyên tắc, Trang Yến cuống cả lên.
“Không được!!” Lưu Quế Miêu kịp thời ngăn cản.
Lườm Trang Yến đang hứa hẹn lung tung một cái, Lưu Quế Miêu đón lấy Đóa Đóa, dịu dàng nói với cô bé: “Trường mẫu giáo thú vị lắm. Ngày mai mẹ đưa con đi xem thử, con thử một lần được không? Anh Tiểu Tuấn đã hẹn với con rồi, con cũng không thể thất hứa đúng không.”
Miễn cưỡng, Đóa Đóa gật đầu.
“Nếu không vui, con có thể về nhà không ạ?”
“Được chứ. Mẹ sẽ đến đón con từ rất sớm.”
Nhận được lời hứa này, Đóa Đóa yên tâm rồi. Có mẹ đến đón, cô bé dù có miễn cưỡng cũng là một Đóa Đóa mạnh mẽ, không sợ gì cả. Dũng khí dâng trào chỉ kéo dài một đêm, ngày hôm sau đối mặt với sự chia ly chính thức, Đóa Đóa vẫn mắt rưng rưng, rất không tình nguyện.
Níu lấy vạt áo của Lưu Quế Miêu, nép sau lưng cô, Đóa Đóa bất kể ai dỗ dành cũng không chịu ra ngoài. Lưu Quế Miêu thấy cô bé kháng cự như vậy, suýt chút nữa đã đi vào vết xe đổ của Trang Yến. May mà, cô đã nhịn được. Ngồi cùng Đóa Đóa trong văn phòng nửa giờ, không ngừng nói với cô bé rằng nơi này không đáng sợ, cuối cùng cô cũng đã thuyết phục được Đóa Đóa ở lại.
“Nhanh lắm, chỉ có ba tiếng thôi. Đợi đến trưa Đóa Đóa đói bụng, mẹ sẽ đến đón con về nhà.”
“Vâng…”
Mắt rưng rưng, lưu luyến không rời, Đóa Đóa đi một bước ngoảnh lại ba lần, đi theo cô giáo Tần dắt tay rời đi. Lưu Quế Miêu mấy lần không chịu nổi, định nhấc chân đuổi theo, nhưng cô đã kiềm chế được.
Đóa Đóa không còn là đứa trẻ tự kỷ như kiếp trước nữa. Giờ đây, con bé thân thể khỏe mạnh, tinh thần cũng vững vàng, cần có một vòng tròn xã giao rộng lớn hơn ngoài mỗi mình cô. Lưu Quế Miêu siết chặt chiếc ly trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, hốc mắt cũng dần ửng đỏ.
Chỉ đợi đến khi Đóa Đóa không còn nhìn thấy, cô lập tức bật khóc.
Chẳng khá hơn Đóa Đóa là bao. Lưu Quế Miêu bây giờ chỉ hận không thể tàng hình, để có thể lúc nào cũng ở bên cạnh Đóa Đóa. Một lát thì lo Đóa Đóa bị bắt nạt, một lát lại lo Đóa Đóa quá nhớ cô. Lòng Lưu Quế Miêu thấp thỏm không yên, như có một con thỏ lớn đang nhảy loạn xạ.
Lại ngồi yên lặng trong văn phòng thêm một tiết học, xác định Đóa Đóa không khóc, cũng không tìm cô. Cô mới đi một bước ngoảnh lại ba lần mà rời đi. Ra khỏi trường mẫu giáo, Lưu Quế Miêu không về nhà. Cô không làm gì cả. Ở cổng trường tìm một chỗ ấm áp, cô bắt đầu đợi Đóa Đóa tan học. Nhìn đến mòn con mắt, Lưu Quế Miêu còn lo lắng về sự chia cắt hơn cả Đóa Đóa.
Trang Yến không yên tâm về việc Đóa Đóa đi học, Nhân lúc rảnh rỗi sau khi phá án qua đây xem một cái, liền nhìn thấy Lưu Quế Miêu đã cóng đến cứng người. Thượng Hải năm nay, nhiệt độ đã lập kỷ lục thấp nhất trong lịch sử. Lưu Quế Miêu ngốc nghếch đứng ngoài trời hứng gió lạnh, chịu được cái nhiệt độ thấp tồi tệ này mới là lạ.
Nhanh chân chạy qua, Trang Yến vừa lo lắng vừa đau lòng.
“Sao em lại ở đây? Đứng bao lâu rồi? Em không lạnh à?”
Không đợi Lưu Quế Miêu trả lời, Trang Yến đã cởi áo khoác, khoác lên vai cô. Lưu Quế Miêu mặt cứng đờ cười cười.
“Không sao. Em không lạnh.” Vừa nói, cô vừa đưa tay cởi áo khoác ra, định trả lại cho Trang Yến. Trang Yến nhìn mà tức chết.
“Không lạnh cái quỷ! Mặt cóng đến xanh mét, em không lạnh chỗ nào!”
Không để ý đến sự từ chối của Lưu Quế Miêu. Trang Yến lạnh mặt, cúi người bế ngang cô lên. Anh muốn ép cô về nhà. Lưu Quế Miêu ban đầu khá yên tĩnh, đợi đến khi không còn nhìn thấy trường mẫu giáo của Đóa Đóa, cô như bị kích động, đột nhiên bắt đầu giãy giụa dữ dội.
“Thả em xuống! Em phải đợi Đóa Đóa, em không muốn về nhà!”
Mặc cho Lưu Quế Miêu đ.ấ.m đá, Trang Yến không để cô quay lại.
“Thật sự không yên tâm, chúng ta bây giờ liền đi đón Đóa Đóa về. Em hành hạ bản thân như vậy để làm gì?”
“...Không thể đón! Tuyệt đối không thể đón!”
Bây giờ đón Đóa Đóa về nhà, chẳng khác nào công sức đổ sông đổ bể. Sau này muốn gửi Đóa Đóa đến trường mẫu giáo, sẽ chỉ càng ngày càng khó. Nên, bất kể khó chịu đến đâu, cô cũng nhất định phải nhịn!
Có ý nghĩ này chống đỡ, Lưu Quế Miêu bình tĩnh hơn không ít.
“Cảm ơn, vừa rồi xin lỗi anh.”
Lúc tức giận vội vàng, Lưu Quế Miêu ra tay rất nặng. Bây giờ lý trí đã trở lại, cô rất áy náy. Muốn chạm vào lại không dám, Lưu Quế Miêu lúng túng nắm chặt hai tay, không dám nhìn Trang Yến.
“Không sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trang Yến không để tâm. Anh không những không tức giận, mà còn mừng thầm vì mình đã quay lại một chuyến. May mà anh quay lại xem, nếu không Lưu Quế Miêu không biết còn phải chịu lạnh bao lâu nữa.
“Ngày mai anh đưa Đóa Đóa đi học. Nếu em không kiềm chế được nhớ con, thì đi tìm Hồ Tuệ Quyên luyện tập cầm nã. Lần trước cái đòn vật qua vai đó rất hữu dụng, lần này em thử học đòn quét đường chân xem sao.”
“Phụt” một tiếng, Lưu Quế Miêu bị Trang Yến chọc cười.
Năng lực hành động của Cố Thanh Sơn cũng khá mạnh. Ngày thứ hai sau khi anh ta nói muốn theo đuổi Lưu Quế Miêu, anh ta đã tìm đến Trang Yến. Phát hiện Trang Yến chưa vợ, không có vợ cũ. Tiếp tục dò hỏi thêm, anh ta cũng đã biết được tên thật của Lưu Quế Miêu.
Bị cô gái mình rung động dùng tên giả lừa gạt, tối hôm đó Cố Thanh Sơn rất uất ức tìm đến Lưu Quế Miêu đòi một lời giải thích. Lưu Quế Miêu đương nhiên không có gì để nói với anh ta. Cứ tiếp tục dây dưa không dứt, cô chỉ có thể đánh anh ta thôi.
Sau đó, Cố Thanh Sơn rất bi phẫn thách đấu Trang Yến.
Trang Yến đối với một thanh niên ngáo ngơ không hiểu tiếng người, cũng không có gì để nói nhiều. Đàn ông chân chính có thể động thủ tuyệt đối không cãi cọ. Sau một hồi trao đổi bằng quyền cước, Cố Thanh Sơn càng thêm bi phẫn muốn chết.
Trước khi bị Trang Yến đuổi đi, anh ta đã dùng hết sức lực gầm lên: “Tôi sẽ còn quay lại! Miêu Miêu, sẽ có một ngày em biết, trên thế giới này chỉ có tôi mới có thể mang lại hạnh phúc cho em!”
Lưu Quế Miêu vì câu hét này của anh ta, bây giờ vẫn còn đang bị hàng xóm láng giềng cười nhạo. Đòn vật qua vai mà Trang Yến nhắc đến, là chiêu lớn mà Lưu Quế Miêu đến nay vẫn hối hận vì đã không kịp thời sử dụng lúc gặp Cố Thanh Sơn. Thật sự quá hối hận! Sớm biết người này thần kinh như vậy, Lưu Quế Miêu chắc chắn sẽ không cho anh ta cơ hội nói lung tung.
Bực bội xen lẫn lúng túng, Lưu Quế Miêu thả lỏng hơn.
Dùng áo khoác che đầu, Lưu Quế Miêu buông xuôi. Thôi bỏ đi, cứ thế này giả vờ bất tỉnh để Trang Yến bế về đi. Dù sao chỉ cần cô không nói, sẽ không ai biết cô bây giờ rất tỉnh táo.
Bịt tai trộm chuông tuy vô dụng, nhưng lại hữu hiệu.
Trong sự quan tâm của hàng xóm láng giềng, hú vía trở về nhà, Lưu Quế Miêu thở ra một hơi dài. Vén áo khoác ra, thở hổn hển, Lưu Quế Miêu cảm thấy mình như được sống lại.
“Thả em xuống đi. Em sẽ ở nhà đợi Đóa Đóa tan học.”
“Ừm.”
Trang Yến lần này rất nghe lời. Sau khi đặt Lưu Quế Miêu lên giường, anh lại đi nhóm lò, để lửa than cháy mạnh hơn.
“Có cần anh đổ đầy hai túi chườm nóng không? Có đau đầu không? Lát nữa em còn phải chăm sóc Đóa Đóa, tuyệt đối đừng để bị cảm.”
“Không sao. Sức khỏe của em… Hắt xì, hắt xì…”
Nóng lạnh giao thoa, mũi Lưu Quế Miêu ngứa ngáy, không chịu nổi mà cứ hắt hơi liên tục. Trang Yến thấy vậy lập tức tìm ra trà rễ cây bản lam mà Lưu Quế Miêu đã mua, pha cho cô một ly.
“Uống lúc còn nóng đi, lát nữa còn không khỏe, mau chóng uống thuốc hạ sốt.”
“Được.”
Lần này, Lưu Quế Miêu không cứng miệng nữa. Trả lại áo khoác cho Trang Yến,cô kéo chăn ra, quấn lấy mình.
“Anh đi làm đi. Em ở nhà một mình là được rồi.”
Trang Yến rất không yên tâm. Nhưng anh quả thực còn phải quay lại một chuyến. Nên anh tìm nhiệt kế đặt bên cạnh Lưu Quế Miêu, bảo cô lát nữa nhớ đo nhiệt độ.
“Nếu sốt, nhất định phải nhớ uống thuốc.”
“Được, em thật sự nhớ rồi.”
Nụ cười rất bất lực, Lưu Quế Miêu suýt chút nữa đã giơ tay lên thề.
“Em thật sự không ngốc đâu. Vừa rồi chỉ là đột nhiên xa Đóa Đóa, nhất thời không nghĩ thông suốt. Yên tâm đi. Bây giờ đầu óc em rất tỉnh táo, có thể chăm sóc tốt cho bản thân.”
Vẫn không yên tâm. Trang Yến rất muốn ghé qua ôm Lưu Quế Miêu một cái. Sự mạnh mẽ hiện tại của cô, trong mắt anh vô cùng yếu ớt. Nhưng anh không thể. Lưu Quế Miêu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận sự theo đuổi của anh.
Trong lúc buồn bực, Trang Yến trở lại cục tìm lãnh đạo xin nghỉ phép.
Hàn Ngọc nhìn Trang Yến như một vật thể lạ.
“Chậc chậc chậc. Là trời mưa đỏ, hay là mặt trời mọc từ phía tây? Đồng chí lao động gương mẫu Trang Yến của cục chúng ta lại đòi xin nghỉ phép? Chậc chậc, không bình thường. Vô cùng không bình thường! Nói xem, cậu đã gặp phải chuyện gì? Có cần tôi giúp cậu không?”
Một nửa lo lắng, một nửa tò mò, Cục trưởng Hàn vểnh tai lên. Trang Yến theo đuổi người ta không thuận lợi, lại không biết nên làm thế nào. Do dự một chút, anh đã kể chuyện mình tỏ tình thất bại.
“Tôi cảm thấy cô ấy đối với tôi chắc là không ghét. Nhưng không biết tại sao, tôi muốn tiến thêm một bước, cô ấy lại lùi lại. Tôi không muốn cứ mãi lửng lơ như thế này. Tôi muốn được chăm sóc cô ấy hết lòng.”
“Ngốc!” Hàn Ngọc hận rèn sắt không thành thép. “Tôi hỏi cậu, trước khi tỏ tình, có phải cậu đã từng nói với người ta là cậu không kết hôn không?”
Gật đầu, Trang Yến nói: “Phải ạ. Ban đầu cô ấy nói muốn làm mẹ nuôi của con tôi, tôi liền nói tôi không kết hôn.”
“Hehe.” Hàn Ngọc mắng anh: “Đáng đời!”
“Bảo cậu suốt ngày nói lung tung, gặp báo ứng rồi chứ gì. Cô gái nhà người ta quen biết cậu mới bao lâu? Chân trước cậu nói với người ta, cậu là kẻ cuồng công việc, cả đời không yêu đương. Chân sau thấy người ta tốt, lại muốn cưới người ta làm vợ. Trước sau thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, ai mà tin cậu? Cô gái nhà người ta không trực tiếp từ chối cậu, đã đủ thích cậu lắm rồi. Đổi lại là người đàn ông khác mà giở trò này với con gái tôi, tôi có thể đánh c.h.ế.t người đó.”
Bừng tỉnh ngộ, Trang Yến cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Nhưng lời anh đã nói ra, không có cách nào thu lại được. Anh nên bù đắp thế nào đây? Lửa thử vàng, gian nan thử sức à? Hiệu quả quá thấp.
“Đúng là ngốc!!” Cục trưởng Hàn lại một lần nữa sốt ruột thay cho cấp dưới đắc lực. “Lệnh của cha mẹ, lời của bà mai, cậu muốn cưới cô gái nhà người ta, đương nhiên là phải tìm một người mai mối có thân phận trước tiên đến dạm hỏi.”
Theo đuổi? Thôi bỏ đi. Cứ như cái khúc gỗ Trang Yến kia, đợi đến khi anh ta theo đuổi được Lưu Quế Miêu, đã là năm khỉ tháng ngựa rồi.
Khẽ ho một tiếng, Cục trưởng Hàn ra hiệu chỉnh trang lại quần áo.
Ông là lãnh đạo của Trang Yến, cũng là người nhìn Trang Yến lớn lên. Chuyện của Trang Yến, không ai rõ hơn ông. Làm mai cho Trang Yến, ông tuyệt đối là lựa chọn số một không ai có thể thay thế. Nên, thằng nhóc ngốc, mau mời ta đi!!