“Đội trưởng Trang, tôi hình như đã làm hỏng chuyện của cậu rồi. Khụ, tôi vốn dĩ muốn khuyên cô ấy sớm chấp nhận cậu, để hai người sớm sinh quý tử. Kết quả… khụ khụ… cậu tìm thời gian nói chuyện với cô ấy đi. Cô ấy đặc biệt quan tâm đến Đóa Đóa, đây chắc là nguyên nhân chính cô ấy không chấp nhận cậu.”
Lấy công chuộc tội, bà đây cũng coi như đã tìm ra được phương hướng mà Trang Yến cần phải nỗ lực. Anh ta chắc sẽ không tức giận chứ?
Trang Yến chỉ bất lực, vô cùng bất lực.
Chuyện đã như vậy rồi, anh có thể làm thế nào? May mà, anh đối với con cái không có chấp niệm. Trước đây, anh đã lên kế hoạch cô độc đến già. Sau này, Lưu Quế Miêu có sinh con hay không, anh thật sự không quan tâm.
Có được sự đảm bảo, sau khi Cục trưởng Hàn đến, Trang Yến đã ghé vào tai ông dặn dò mấy câu. Cục trưởng Hàn gật đầu tỏ ý đã biết.
“Yên tâm đi, chuyện này tôi chắc chắn sẽ lo liệu thành công cho cậu.”
Vô cùng tự tin, Cục trưởng Hàn đã dùng hết công lực cả đời để làm mai.
Đại cục trưởng đã đến, nhà họ Trang cũng bắt đầu dọn cơm. Người đông, một bàn không đủ chỗ, Trang Yến bèn sắp thành hai bàn: một bàn cho trẻ con, một bàn cho người lớn. Bên đội cảnh sát, ai không uống được rượu thì cũng tự giác kéo ghế sang ngồi chung với đám trẻ con.
Đóa Đóa vốn nên ngồi ở bàn trẻ con, nhưng con bé cứ nhất quyết muốn chen vào giữa Trang Yến và Lưu Quế Miêu. Cuối cùng, Trang Yến đành chiều, sắp xếp cho con bé hẳn hai chỗ ngồi. Lóc cóc lóc cóc, Đóa Đóa vừa đi vừa ăn, dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu. Thấy thế, Phùng Tuấn liền bắt chước, cũng cầm đồ ăn vừa đi vừa nhồm nhoàm. Hồ Tuệ Mẫn thì chẳng hề nuông chiều cái thói xấu ấy, thẳng tay vỗ cho cậu một bạt tai, lập tức im re như gà con.
Phùng Tuấn vốn là đứa hoạt bát nhất ở bàn trẻ con, giờ ngậm miệng im re, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng trò chuyện của người lớn. Đàn ông mà uống rượu vào thì khó tránh khỏi trở nên lắm lời, giọng cũng cao hơn hẳn, đồng nghiệp của Trang Yến tất nhiên cũng không ngoại lệ. Ban đầu họ còn cố giữ hình tượng trước mặt Lưu Quế Miêu, nhưng uống nhiều rồi thì chẳng ai còn kiểm soát nổi nữa.
Mấy người đàn ông trò chuyện mà chẳng khác nào cãi nhau, tiếng ồn đến mức làm Đóa Đóa hơi sợ hãi. Trang Yến bèn bế con bé vào lòng, vừa dỗ vừa đút cho ăn, mới khiến Đóa Đóa dần có lại cảm giác an toàn, tiếp tục ăn uống như bình thường. Ăn no uống đủ, Đóa Đóa ngẩng đầu lên, nũng nịu bảo Lưu Quế Miêu lau miệng cho mình. Lưu Quế Miêu dịu dàng giúp con bé thu dọn sạch sẽ, rồi mới để con bé tự do chạy chơi.
Con bé đi tìm Tiêu Thần. Tiêu Thần là một người anh lớn cái gì cũng biết, Đóa Đóa và cậu bé chơi một buổi sáng, đã bám lấy cậu rồi. Nhưng mà, lần này Tiêu Thần không chơi tiếp với con bé.
Cậu ăn cơm xong phải về nhà. Lưu Quế Miêu đã sớm gói cho cậu một ít nguyên liệu, bảo cậu mang về ăn. Đóa Đóa lưu luyến không rời, lúc Tiêu Thần rời đi, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
“Được rồi, được rồi, sau này anh sẽ còn đến mà.”
“Thật không ạ? Sau này con còn có thể gặp lại anh ấy không?”
“Thật mà, mẹ đảm bảo.”
Như vậy, Đóa Đóa mới buông Tiêu Thần ra, đồng ý để cậu đi.
“Anh ơi, anh phải nhớ nghĩ đến Đóa Đóa nhé. Cái kẹo này cho anh, siêu ngọt đó ạ.”
Tiêu Thần thật thà gật đầu, lúc đi cũng rất không nỡ.
“Tình cảm của hai đứa trẻ thật tốt.”
Chỉ là ai đó tùy tiện cảm thán một câu, Cục trưởng Hàn lại nhân cơ hội này bắt chuyện với Lưu Quế Miêu.
“Một đứa trẻ dễ cô đơn. Đóa Đóa nhà cô có một người bạn cũng rất tốt.”
Lưu Quế Miêu mỉm cười lịch sự, song trong lòng lại có chút không vui, thậm chí còn muốn đặt đũa xuống bỏ đi. Nhưng Cục trưởng Hàn đã kịp mở lời trước:
“Thực ra, đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi thôi. Trang Yến chỉ muốn nuôi một mình Đóa Đóa. Tôi tin rằng hai đứa hoàn toàn có thể nuôi được, thậm chí nuôi rất tốt, nên mới cảm thấy hơi tiếc nuối. Nhưng mà, chuyện này cũng không có gì. Cuộc sống là do hai đứa tự quyết định, sự tiếc nuối của tôi hay bất kỳ ý kiến nào khác đều chẳng quan trọng.”
Rất bất ngờ, Lưu Quế Miêu không ngờ ông lại nói như vậy. Phản xạ có điều kiện nhìn về phía Trang Yến, anh lúc này đang ôm Đóa Đóa dỗ con bé chơi. Không thể phủ nhận, cảnh tượng này rất khiến người ta ấm lòng.
Cơn giận vô cớ tan đi, Lưu Quế Miêu cuối cùng cũng mở miệng: “Bây giờ như vậy quả thực rất tốt, nhưng mấy năm sau thì sao? Suy nghĩ của con người sẽ thay đổi. Đến lúc đó anh ấy hối hận, tôi phải làm sao?”
“Sẽ không đâu.” Cục trưởng Hàn trả lời một cách c.h.é.m đinh chặt sắt.
“Người khác tôi không dám nói, nhưng Trang Yến đã xác định rồi chính là cả đời. Ai, Trang Yến đã nói với cô là nó không muốn kết hôn đúng không? Đây là suy nghĩ trước nay của nó,cô là ngoại lệ duy nhất. Ngoài cô ra, nó sẽ không vì ai khác mà rung động nữa.”
Như Cục trưởng Hàn đã nghĩ, lời này Lưu Quế Miêu không tin. Đàn ông đều là những kẻ hay thay đổi. Chuyện của mấy năm sau, ai có thể đảm bảo? Sau đó, Cục trưởng Hàn hỏi cô: “Cô sợ gì chứ? Cho dù Trang Yến như cô nghĩ, sau này sẽ trở nên rất tồi tệ. Vậy thì có sao? Năng lực của cô mạnh như vậy, sẽ sợ rời xa nó à?”
Lắc đầu, Lưu Quế Miêu không sợ.
“Không sợ thì ở bên nhau đi. Đừng nghĩ nhiều như vậy, cũng đừng vì những chuyện chưa xảy ra mà chán nản. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, thanh xuân của hai đứa rất ngắn ngủi. Phải biết trân trọng.”
“Nói một câu không được may mắn lắm, làm cái nghề này của chúng tôi, không biết ngày nào sẽ mất. Đợi đến ngày đó, nếu cô không phải là vợ của Trang Yến, ngay cả tư cách lo liệu hậu sự cho nó cũng không có. Đến lúc đó, bất kể cô có đau buồn đến đâu, cô cũng là một người ngoài.”
Tim đột nhiên co thắt lại, Lưu Quế Miêu nghe vậy có một thoáng thất thần. Kiếp trước, cô chính là một người lạ chỉ có thể đến tảo mộ cho Trang Yến. Mọi thứ của Trang Yến, cô đều không có tư cách hỏi nhiều. Rõ ràng biết anh là bị người ta hại chết, nhưng cô không thể báo thù cho anh.
Bởi vì cô và anh không có quan hệ gì.
Nghĩ đến đây, Lưu Quế Miêu bỗng mạnh mẽ ngửa cổ tu một hớp rượu.
Không được, kiếp này tuyệt đối không thể như vậy!
Hít sâu một hơi, Lưu Quế Miêu chủ động nắm lấy tay Trang Yến.
“Em nghĩ thông suốt rồi, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn!”
“A? Được được được!!” Trang Yến vui mừng khôn xiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Trang Yến choáng váng.
“Ối… đau đau đau…”
“Haha~~ Giúp anh thử nghiệm rồi, là thật đó. Đội trưởng Trang anh cứ thoải mái mà cười đi.”
Rất nghịch ngợm, Tưởng Nam nhân lúc Trang Yến còn mơ màng liền hung hăng véo anh một cái. Trang Yến lúc ấy một tay ôm con, một tay dắt vợ, chẳng có cách nào xử lý cậu ta, đành bất lực nhìn Tưởng Nam cười hì hì chạy xa.
Đóa Đóa vốn là cô bé con rất biết bảo vệ ba. Thấy Tưởng Nam bắt nạt Trang Yến, con bé lập tức tuột khỏi vòng tay anh, hăng hái đuổi theo, còn giơ tay véo Tưởng Nam một cái. Nhỏ xíu vậy mà lại hiếu thảo, quyết tâm giúp ba báo thù.
Trang Yến nhìn mà cười không ngớt.
“Con gái tôi đó! Haha~” Vẻ mặt khoe khoang không thể che giấu, toàn thân Trang Yến toát ra khí chất của một người chồng hạnh phúc.
“Hehehe~~” Trang Yến nhìn Lưu Quế Miêu cười ngây ngô.
“Khụ!!” Cục trưởng Hàn nhắc nhở Trang Yến là ông vẫn còn ở đây.
Trang Yến trong lòng trong mắt toàn là Lưu Quế Miêu, căn bản không nhìn thấy người khác. Bây giờ anh giống như một con sói mắt trắng qua cầu rút ván, hoàn toàn không quan tâm đến Cục trưởng Hàn. May mà, Cục trưởng Hàn biết anh vui đến ngốc rồi, cũng không để tâm. Cố ý gây ra động tĩnh trêu chọc Trang Yến, Cục trưởng Hàn rất nhanh cũng giống như những người khác, vui mừng cười thay cho Trang Yến.
Giữa bầu không khí đang náo nhiệt, câu hỏi của Lưu Quế Miêu vang lên, liền như một hòn sỏi ném vào mặt hồ đang yên ả. Cô nắm lấy cơ hội hiếm có, thẳng thắn nhìn Trang Yến, hỏi:
“Anh sẽ không giống như Cục trưởng Hàn nói… có ngày nào đó bỏ rơi em mà đi chứ?”
“Sẽ không, sẽ không!” Trang Yến liên tục đảm bảo.
Cục trưởng Hàn cũng hùa theo: “Trừ khi gặp phải tình huống cực đoan, nếu không với thân thủ của Trang Yến, nó sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Chuyện đã xảy ra ở đây, em nghe người khác kể lại rồi. Trước nay em vẫn không cho anh một câu trả lời chắc chắn… là vì em bất an. Anh biết em mà, trực giác của em luôn rất chuẩn. Hung thủ vụ án đó… đến giờ vẫn chưa bắt được, đúng không? Em cứ có cảm giác… hắn sẽ còn quay lại tìm anh.”
Im phăng phắc, lời của Lưu Quế Miêu, khiến bầu không khí tại hiện trường ngột ngạt đến cực điểm. Vụ án của ba Trang Yến, có thể nói là nỗi đau lớn nhất của đội cảnh sát hình sự trong gần ba mươi năm qua. Đây không chỉ là khúc mắc trong lòng của Trang Yến, mà còn là vết sẹo trong lòng của Cục trưởng Hàn và rất nhiều cảnh sát già khác.
Lưu Quế Miêu biết nhắc đến chuyện này, tâm trạng của Trang Yến chắc chắn sẽ rất tệ. Nhưng thời gian không còn nhiều, cô phải hạ liều thuốc mạnh.
“Em nghe nói, người đó đã trốn ra nước ngoài. Bây giờ đất nước ta đang cải cách mở cửa, hắn hoàn toàn có thể nhân cơ hội thay đổi thân phận để quay về. Người đó hận ba anh vô cùng, nhất định không muốn nhìn thấy anh sống yên ổn. Nếu hắn có cơ hội trở lại, em nghĩ hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.
Nếu có thể dựng nên một vụ án giống hệt năm đó, hung hăng tát thẳng vào mặt cảnh sát, nói không chừng hắn còn càng phấn khích. Hơn nữa, một lão già tàn độc, nửa đời người đã c.h.é.m g.i.ế.c không ít, những thứ nên hưởng thụ cũng hưởng thụ đủ rồi. Giờ đây… báo thù có lẽ đã trở thành thú vui duy nhất ngoài kiếm tiền.”
Nên, Trang Yến bây giờ rất nguy hiểm.
Căn phòng bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, ngột ngạt đến cực điểm. Lưu Quế Miêu có thể rõ ràng cảm nhận được, bàn tay Trang Yến đang run rẩy trong tay mình. Cô siết chặt, truyền cho anh sự vững vàng:
“Lần này, bất kể xảy ra chuyện gì… em cũng sẽ cùng anh đối mặt.”
Hít… thở… hít…
Không ngừng hít sâu, Cục trưởng Hàn gắng sức đè nén cơn sóng cuộn biển gầm trong lòng. Ông mở miệng rồi lại ngậm lại, mấy lần sau mới khó khăn thốt ra:
“Tiểu Lưu… đây chỉ là giả thiết của cô thôi. Người đó… chưa chắc còn có thể trở lại.”
Giọng ông khàn đi, từng chữ nặng như đá. Đó không chỉ là lời trấn an dành cho Lưu Quế Miêu, mà cũng giống như một câu tự nhủ, để chính ông có thể giữ vững niềm tin.
“Hắn nhất định sẽ trở về.” Lưu Quế Miêu ngắt lời ông, bướng bỉnh nói: “Trực giác của tôi nói cho tôi biết, hắn đã trở về rồi. Mấy ngày nay, có lúc buổi tối tôi sẽ bị ác mộng làm cho tỉnh giấc. Tôi luôn không kìm được mà nghĩ, hắn bây giờ có nhiều tiền như vậy, lỡ như có người không chịu nổi sự cám dỗ, bị hắn mua chuộc. Trang Yến phải làm sao?”
“Tôi lo lắng, cũng sợ hãi… chỉ biết không ngừng nhắc nhở anh ấy phải cẩn thận người của mình, phải cẩn thận cả những nguy hiểm không biết ẩn ở nơi nào. Nhưng hôm nay, ngài đã khiến tôi hiểu ra, trốn tránh mãi cũng không phải cách. Nếu ác mộng kia thật sự sẽ thành hiện thực… vậy thì tôi muốn trở thành vợ của Trang Yến.”
“Đừng sợ, anh về sẽ lập tức điều tra chuyện này.” Giọng nói khàn khàn, ánh mắt đau khổ, Trang Yến có một thoáng muốn lùi bước. Nhưng rất nhanh, anh lại tỉnh táo lại. Có nguy hiểm thì đi giải quyết, lấy danh nghĩa bảo vệ để né tránh người yêu, mới là ngu ngốc tột cùng.
Lúc này, ở bên nhau mới có thể khiến hai người an lòng. Giống như Cục trưởng Hàn đã nói. Lỡ như anh không may mất đi, có thân phận là vợ, tổ chức cũng sẽ thay anh bảo vệ Lưu Quế Miêu.
Nghĩ thông những điều này, Trang Yến càng thêm kiên định.
“Cục trưởng Hàn, vụ án đang trong tay, tôi muốn tạm dừng một chút. Trở về, tôi phải điều tra chuyện này trước.”
“...Được. Vụ án đó tôi giao cho Vu Cường theo dõi.”
Lời của Lưu Quế Miêu, rốt cuộc đã để lại một dấu vết trong lòng Cục trưởng Hàn. Là một cục trưởng già, nghiên cứu của ông về tâm lý tội phạm, còn thấu đáo hơn cả Lưu Quế Miêu. Vì hiểu rõ, nên ông biết sự lo lắng của Lưu Quế Miêu không phải là b.ắ.n tên không đích.
Điều này rất có khả năng là thật.
Mà một tên tội phạm cực kỳ hung ác, cho dù lén lút trở về nước cũng tuyệt đối sẽ không chịu yên phận. Nghĩ đến vụ án buôn lậu văn vật gần đây, lại liên hệ với vụ buôn người xuyên quốc gia, sắc mặt Cục trưởng Hàn dần trở nên ngưng trọng.
Những điều Cục trưởng Hàn có thể nghĩ tới, Trang Yến cũng đã sớm cân nhắc. Nhưng anh còn bận tâm hơn cả — đó là câu nhắc nhở “cẩn thận người của mình” mà Lưu Quế Miêu lặp đi lặp lại. Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu cô nói ra câu ấy. Lòng người vốn khó lường… Biết đâu, ở nơi anh không hề hay biết, đã có đồng đội âm thầm thay đổi.
Tâm trạng nặng nề, Trang Yến bắt đầu điều tra từ nội bộ.
Phàm là việc đã làm thì nhất định sẽ để lại dấu vết. Trang Yến lần này đã dùng hết tất cả các phương pháp điều tra của mình, tên nội gián ẩn náu bên cạnh anh, cuối cùng đã bị anh tóm được đuôi cáo.