2
Ngay ngày đầu tiên dọn đến biệt thự Thẩm gia, tôi đã gọi quản gia lên thư phòng.
Quản gia Lâm năm mươi mấy tuổi, làm việc ở Thẩm gia gần hai mươi năm, ánh mắt nhìn tôi lấp ló sự khinh thường.
Kiếp trước, khi tôi còn là vợ chưa cưới của Thẩm Chiêu, ông ta từng nhiều lần âm thầm làm khó tôi.
“Từ hôm nay, bảng phân ca và bảng lương của toàn bộ người giúp việc phải được gửi cho tôi vào mỗi thứ Hai.”
Tôi ngồi trên ghế xoay bọc da, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn. “Ngoài ra, ông tổng hợp lại chi tiêu trong nửa năm qua, tôi muốn xem qua.”
Lông mày ông ta nhíu lại:
“Phu nhân, mấy việc này trước giờ do tôi phụ trách. Ông chủ cũng chưa từng quan tâm.”
Tôi mỉm cười:
“Giờ tôi phụ trách. Có gì không ổn sao?”
“Không… dám.” – Ông ta cúi đầu, nhưng tôi vẫn bắt được cái giật nhẹ ở khóe miệng ông.
“À mà này”, – tôi gọi lại khi ông ta vừa quay lưng –
“Chăn ga trong phòng ngủ chính đổi sang loại lụa tơ tằm. Thẩm tiên sinh thích như thế.”
Lưng ông ta lập tức cứng đờ.
“Vâng.” – Giọng đáp lí nhí rồi vội vã rời đi.
Tôi biết, chỉ cần chưa đến một giờ, cả biệt thự sẽ rầm rì chuyện nữ chủ nhân mới không chỉ nắm quyền, mà còn đã ngủ cùng ông chủ.
Quản gia rời đi rồi, tôi bắt đầu quan sát kỹ thư phòng.
Kiếp trước tôi gần như không bao giờ được bước chân vào đây. Bây giờ thì khác – đây chính là trung tâm quyền lực của tôi.
Tôi mở máy tính, đăng nhập hệ thống quản lý nội bộ Thẩm gia.
Mật khẩu không đổi – ngày sinh của Thẩm Chiêu.
Thẩm Nam Lãng ngoài mặt nghiêm khắc, nhưng vẫn luôn nuông chiều đứa con trai duy nhất.
Dữ liệu trên màn hình khiến tôi khẽ nhướn mày.
Chỉ riêng tiền mua hoa trong một tháng đã hơn 50 triệu. Chưa kể đến rượu ngoại và thực phẩm hảo hạng.
Kiếp trước tôi cứ nghĩ Thẩm gia vốn quen tiêu xài xa xỉ, giờ mới hiểu – có người đang thò tay vào túi công.
Tôi đang ghi chú lại các khoản bất thường thì cửa thư phòng bất ngờ bật mở.
Thẩm Chiêu đứng đó, mặt mày u ám.
“Có chuyện gì?” – Tôi không ngẩng đầu, tiếp tục lướt qua dòng dữ liệu.
“Cô tưởng gả cho cha tôi là muốn làm gì ở Thẩm gia cũng được sao?” – Giọng hắn trầm đi, mang theo vẻ đe dọa.
Lúc này tôi mới ngẩng lên, thản nhiên nhìn hắn:
“Thẩm Chiêu, gõ cửa là phép lịch sự tối thiểu. Và từ giờ, cậu nên gọi tôi là mẹ. Hoặc ít nhất cũng là… dì.”
Mặt hắn tái xanh. Hắn sải bước đến bàn, hai tay đè xuống mặt bàn:
“Đừng mơ! Cô chỉ là cái máy đẻ mà cha tôi mua về thôi!”
Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Còn cậu là gì? Một phế nhân không còn khả năng sinh sản à?”
Đồng tử hắn co rút. Hắn giơ tay phải lên định tát tôi.
Tôi không nhúc nhích, chỉ lạnh giọng gọi lớn:
“Thẩm tiên sinh, con trai ngài định đánh vợ ngài đấy.”
Tay Thẩm Chiêu khựng lại giữa không trung. Hắn quay phắt đầu lại.
Không biết từ bao giờ, Thẩm Nam Lãng đã đứng ở cửa, sắc mặt âm trầm như bão tố.
“Ra ngoài.” – Giọng ông trầm lạnh.
Thẩm Chiêu rút tay về, nghiến răng:
“Cha! Cô ta đang kiểm tra sổ sách! Nhất định là có âm mưu!”
“Là ta bảo kiểm tra.” – Thẩm Nam Lãng bước vào, đứng bên cạnh tôi.
“Mẹ của con bây giờ phụ trách việc nhà. Có vấn đề gì sao?”
“Mẹ?” – Thẩm Chiêu bật cười khẩy – “Cô ta chỉ lớn hơn con có ba tuổi!”
Ánh mắt Thẩm Nam Lãng sắc lạnh:
“Tuổi tác không quan trọng. Cô ấy là vợ cưới hỏi đàng hoàng của ta – tức là mẹ con. Nếu còn hỗn láo, ta sẽ khóa hết thẻ tín dụng của con.”
Thẩm Chiêu há miệng, nhưng không nói được câu nào. Hắn đùng đùng bỏ đi, đóng sầm cửa lại.
“Đừng bận tâm.” – Thẩm Nam Lãng quay sang tôi – “Nó bị chiều hư quá rồi.”
Tôi mỉm cười nhẹ:
“Không sao, em sẽ là một mẹ kế tử tế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tử tế… trong phạm vi cho phép, tôi thầm nhủ.
Thẩm Nam Lãng gật đầu hài lòng, rồi hỏi:
“Em phát hiện được gì khi kiểm tra?”
Tôi mở vài mục dữ liệu bất thường:
“Ở đây, và cả chỗ này – chi phí cao bất thường so với mặt bằng. Ngoài ra”,
Tôi chỉ vào màn hình, “tháng trước có ba lần mua hàng số lượng lớn, nhưng kho không khớp số liệu.”
Ánh mắt ông lập tức tối lại:
“Quản gia Lâm…”
“Khoan nóng vội.” – Tôi nói nhẹ, “Em sẽ tiếp tục kiểm tra, đến khi có chứng cứ rõ ràng.”
Ông nhìn tôi bằng ánh mắt hài lòng:
“Em còn giỏi hơn anh tưởng.”
Tôi mỉm cười, giọng khiêm tốn:
“Em chỉ làm tròn bổn phận thôi. À, em cũng đã tra qua Tô gia. Tô Nhược Hằng, 24 tuổi, mới du học từ Anh về. Gia thế sạch sẽ, mà nếu liên hôn, Thẩm gia cũng sẽ có lợi.”
Thẩm Nam Lãng trầm ngâm một lát:
“Em thật sự quan tâm đến chuyện cưới gả của Thẩm Chiêu đến vậy sao?”
“Tất nhiên rồi”, – tôi mỉm cười dịu dàng như mẫu người vợ hiền –
“Dù nó không nhận em là mẹ, em vẫn luôn xem nó là con trai.”
Thẩm Nam Lãng nắm lấy tay tôi, xúc động:
“Khó có ai có được tấm lòng như em. Anh sẽ sắp xếp một buổi gặp với Tô gia.”
Tôi nhìn theo bóng lưng ông rời khỏi, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh.
Kiếp trước, Tô Nhược Hằng từng là “bạch nguyệt quang” trong lòng Thẩm Chiêu.
Nhưng vị tiểu thư ấy kiêu ngạo, ngông cuồng, cực kỳ coi thường đàn ông yếu đuối và bất tài.
Để cô ta gả cho Thẩm Chiêu – chẳng phải là đòn trả thù cay độc nhất sao?
3
Buổi tối, tôi thay một chiếc sườn xám xanh đậm, búi tóc cao và đeo đôi bông tai ngọc bích mà Thẩm Nam Lãng tặng.
Người phụ nữ trong gương toát lên vẻ đoan trang, sang trọng – hình ảnh hoàn hảo của một bà chủ hào môn.
Trong phòng ăn, vài người họ hàng thân thiết bên Thẩm gia đã có mặt.
Thẩm Chiêu ngồi ở vị trí thấp, ánh mắt không giấu nổi sự khó chịu khi tôi bước vào.
Tôi chẳng buồn để tâm, cứ thế đi thẳng đến ngồi bên cạnh Thẩm Nam Lãng – vị trí mà kiếp trước, chỉ mẹ Thẩm Chiêu mới được ngồi.
“Nghe nói chị dâu mới về đã kiểm tra sổ sách?” – Thẩm Lệ, cô ruột Thẩm Chiêu, cười nhạt – “Vào cửa chưa bao lâu mà đã sốt sắng tranh quyền nhỉ?”
Tôi từ tốn múc một muỗng canh, điềm nhiên đáp:
“Cô nói nặng lời rồi. Gánh vác cùng chồng là trách nhiệm của người vợ mà.”
Tôi quay sang Thẩm Nam Lãng, mỉm cười:
“Anh nhỉ?”
Thẩm Nam Lãng gật đầu:
“Mãn Mãn rất cẩn thận, còn phát hiện ra vài điểm bất thường. Để anh xử lý.”
Sắc mặt Thẩm Lệ lập tức đanh lại, không dám nói thêm lời nào.
“À mà này”, – tôi như sực nhớ ra, quay sang Thẩm Chiêu –
“Mẹ đã bàn với cha con chuyện hôn sự rồi. Cuối tuần này, Tô tiểu thư sẽ đến chơi. Con nhớ chuẩn bị đàng hoàng nhé.”
Chiếc nĩa trong tay Thẩm Chiêu rơi "keng" xuống đĩa:
“Gì cơ?!”
“Tiểu thư Tô Nhược Hằng. Con từng nói rất ngưỡng mộ cô ấy còn gì.”
Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên, “Hay mẹ nhớ nhầm rồi?”
Biểu cảm của Thẩm Chiêu lúc đó rất phong phú – đầu tiên là sững người, rồi nghi hoặc, cuối cùng là thứ vui sướng méo mó:
“Cô… cô định để tôi và Nhược Hằng…”
“Tô gia môn đăng hộ đối, Tô tiểu thư lại xinh đẹp, tài năng.” – Thẩm Nam Lãng tiếp lời, “Ý kiến của mẹ con rất hay.”
Nghe hai chữ “mẹ con”, mặt Thẩm Chiêu lập tức sầm lại. Nhưng tên “Tô Nhược Hằng” vừa được nhắc đến đã khiến hắn không thể nổi khùng ngay tại bàn.
Hắn cúi đầu và lùa cơm vào miệng, nhưng hai vành tai thì đỏ bừng.
Tôi thong thả thưởng thức món gan ngỗng, trong lòng cười lạnh.
Cứ đợi đấy, Thẩm Chiêu. Giấc mơ đẹp của anh, sắp thành ác mộng rồi.