Trọng Sinh Trở Về, Thành Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 6



5

“Cô Giang, làm ơn nằm thẳng hơn một chút.”

Trong phòng khám VIP của Bệnh viện Nhân Hòa, lớp gel siêu âm lạnh buốt được thoa lên bụng tôi.

Thẩm Nam Lãng đứng cạnh giường, mắt không rời màn hình siêu âm.

“Thẩm tiên sinh”, – Giám đốc khoa, bác sĩ Lý, tóc bạc trắng, đẩy gọng kính – giọng pha lẫn kinh ngạc –

“Có lẽ ngài nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Cơ thể Thẩm Nam Lãng lập tức căng cứng.

“Đứa bé… có vấn đề gì sao?”

Bác sĩ Lý không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ điều chỉnh đầu dò siêu âm, để hình ảnh hiện lên rõ hơn.

Tôi nghiêng đầu nhìn lên màn hình đen trắng – nơi đó, bốn đốm sáng nhỏ nhấp nháy đều đặn.

“Cái đó là…” – Tôi giả vờ ngạc nhiên, đưa tay che miệng.

“Bốn nhịp tim.” – Giọng bác sĩ Lý khẽ run –

“Cô Giang đang mang thai… bốn thai.”

Bàn tay Thẩm Nam Lãng siết chặt lan can giường, các đốt ngón tay trắng bệch.

“Bốn… bốn đứa?!”

“Đúng vậy. Bốn phôi thai riêng biệt, tất cả đều phát triển rất tốt.” – Bác sĩ Lý chỉ lên màn hình –

“Đây, đây, và đây… tim thai đều đang đập rất khỏe.”

Tôi liếc nhìn Thẩm Nam Lãng – sự sững sờ trên mặt ông dần chuyển thành một niềm vui bùng nổ. Khóe mắt ông đỏ hoe.

Một người đàn ông 45 tuổi, giây phút đó lại vui mừng như một đứa trẻ.

“Mãn Mãn!” – Ông siết c.h.ặ.t t.a.y tôi –

“Em nghe thấy không? Bốn đứa! Thẩm gia sắp có bốn người thừa kế!”

Tôi mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại âm thầm lạnh lùng giễu cợt.

Kiếp trước, tôi chỉ mang thai một lần đã bị Thẩm Chiêu g.i.ế.c chết.

Kiếp này, tôi sẽ dùng bốn đứa con khỏe mạnh để thay thế hoàn toàn tên phế vật đó.

“Thật đúng là kỳ tích.” – Bác sĩ Lý cảm thán –

“Tỷ lệ mang thai bốn tự nhiên chỉ là một trên bảy trăm nghìn. Cô Giang quả là có thể chất hiếm có.”

Thẩm Nam Lãng quay phắt lại, nói với trợ lý đang đứng ở góc phòng:

“Gọi ngay cho luật sư Chu. Tôi muốn chuyển 10% cổ phần Thẩm Thị cho vợ tôi. Phải hoàn tất trong hôm nay!”

Trợ lý khựng lại nửa giây, rồi lập tức rút điện thoại gọi đi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Tôi giả vờ lúng túng:

“Nam Lãng… chuyện đó lớn quá…”

“Không! Vẫn chưa đủ!” – Ông xúc động –

“Em đã mang lại tương lai cho Thẩm gia, cho anh hy vọng sống…”

Giọng ông nghẹn lại. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông thép như ông xúc động đến thế.

Sau khi kiểm tra xong, Thẩm Nam Lãng đỡ tôi ngồi dậy cẩn thận, còn tự tay lau lớp gel lạnh trên bụng tôi, như thể tôi là thứ quý giá dễ vỡ nhất trần đời.

“Thẩm tiên sinh, mang thai bốn là trường hợp nguy cơ cao, cần đặc biệt theo dõi.” – Bác sĩ Lý dặn dò nghiêm túc –

“Tốt nhất là kiểm tra mỗi tuần để đảm bảo an toàn cho mẹ và các bé.”

“Dĩ nhiên!” – Thẩm Nam Lãng gật đầu ngay –

“Tôi sẽ sắp xếp đội ngũ y tế túc trực 24/7.”

Vừa ra khỏi phòng khám, một cái mặt quen thuộc đã đứng chờ ngoài hành lang – Thẩm Chiêu.

Hắn tựa lưng vào tường, mặt tối sầm như trời sắp giông.

“Sao con lại ở đây?” – Thẩm Nam Lãng nhíu mày.

Thẩm Chiêu cố gượng ra một nụ cười:

“Nghe nói hôm nay đi khám thai… con đến hỏi thăm… mấy đứa em.”

Hai từ cuối gần như rít qua kẽ răng.

Tôi nhanh chóng nhận ra bàn tay hắn đang siết chặt điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch.

“Đúng lúc thật.” – Tôi mỉm cười –

“Vừa khám xong, có tin vui muốn chia sẻ.”

Thẩm Nam Lãng không giấu nổi phấn khích, chen vào:

“Mãn Mãn đang mang bốn thai! Thẩm gia sắp có bốn thiên thần cùng lúc!”

Nét mặt Thẩm Chiêu lập tức đông cứng, ánh mắt hoảng loạn rồi biến thành phẫn nộ và oán độc.

Hắn cố gắng nặn ra một câu chúc khô khốc:

“Thật… chúc mừng…”

Giọng hắn nghe như giấy ráp cọ vào nhau.

“À đúng rồi”, – Tôi làm như vô tình –

“Cậu đến tìm bác sĩ Lý à?”

Cả người hắn cứng đờ:

“Không, tôi chỉ là…”

Đúng lúc đó, một bác sĩ trẻ mặc blouse trắng từ cuối hành lang vội vã bước tới. Thấy chúng tôi, anh ta rõ ràng sững người, ánh mắt đặc biệt né tránh khi nhìn thấy Thẩm Chiêu.

“Bác sĩ Trương.” – Tôi gọi đích danh.

Kiếp trước, chính người này đã giúp Thẩm Chiêu làm giả giấy tờ, vu cáo tôi bịp bợm vụ “thể chất dễ thụ thai”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặt bác sĩ Trương tái nhợt.

“Cô… cô biết tôi?”

“Tôi nghe nói anh là chuyên gia trong ngành thai sản.” – Tôi cười dịu dàng –

“Đúng lúc tôi có vài chuyện cần trao đổi, có thể nói chuyện riêng một lát không?”

Thẩm Chiêu vội chen vào:

“Bác sĩ Trương đang bận, để khi khác đi.”

“Chỉ vài phút thôi.” – Tôi kiên định, ra hiệu cho vệ sĩ gần đó.

Người vệ sĩ này là do Thẩm Nam Lãng đích thân cử đến – từng là đặc nhiệm, thân thủ rất tốt.

Bác sĩ Trương liếc nhìn Thẩm Chiêu, do dự một chút rồi đi theo tôi đến góc hành lang.

Thẩm Chiêu định bước theo, nhưng bị Thẩm Nam Lãng giữ lại để hỏi chuyện công ty.

“Bác sĩ Trương”, – Tôi hạ giọng –

“Hôm nay Thẩm Chiêu bảo anh làm gì?”

Mặt bác sĩ Trương lập tức trắng bệch:

“Tôi… tôi không hiểu cô đang nói gì…”

“Đừng diễn nữa.” – Tôi lạnh lùng –

“Anh định sửa kết quả siêu âm đúng không? Làm giả dị tật thai, hoặc giảm số thai?”

Hai chân bác sĩ Trương bắt đầu run rẩy:

“Phu nhân, tôi… tôi chỉ là…”

Tôi rút từ túi xách ra một phong bì, rút vài tấm ảnh đặt trước mặt anh ta – bằng chứng do thám tử cung cấp, ghi lại cảnh anh ta và Thẩm Chiêu gặp nhau trong quán cà phê.

“Hai lựa chọn.” – Tôi nói nhẹ nhàng –

“Một, tôi đưa những tấm ảnh này cho Thẩm tiên sinh. Anh mất việc, còn có thể bị kiện. Hai, anh kể toàn bộ kế hoạch của Thẩm Chiêu. Tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì.”

Trán bác sĩ Trương rịn mồ hôi lạnh:

“Thiếu gia… thiếu gia bảo tôi sửa kết quả thành ‘một thai nhi phát triển bất thường’… Anh ấy nói như vậy thì cha anh sẽ không còn quan tâm nữa…”

Đúng như tôi đoán.

Tôi cười lạnh:

“Cậu ta còn hứa gì với anh nữa?”

“Anh ấy nói... đợi khi bệnh viện mới của Tập đoàn Thẩm Thị xây xong, sẽ để tôi làm trưởng khoa...” – Bác sĩ Trương gần như bật khóc.

“Phu nhân, tôi nhất thời hồ đồ, xin cô tha thứ...”

“Tốt. Giờ thì quay lại, nói sự thật với Thẩm tiên sinh.” – Tôi ra lệnh, ánh mắt lạnh băng.

“Nếu không…”

“Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!” – Bác sĩ Trương cuống cuồng gật đầu.

Chúng tôi quay lại chỗ Thẩm Nam Lãng. Lúc này, Thẩm Chiêu đang thao thao bất tuyệt kể về tiến độ một dự án.

Vừa thấy bác sĩ Trương đi cạnh tôi, mặt hắn lập tức tái mét.

“Thẩm tiên sinh!” – Bác sĩ Trương bỗng lớn tiếng –

“Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo!”

Thẩm Nam Lãng cau mày:

“Chuyện gì?”

“Thiếu gia... thiếu gia bảo tôi sửa kết quả khám thai của phu nhân!” – Bác sĩ Trương nói liền một hơi.

“Anh ấy dọa nếu tôi không làm, sẽ khiến tôi bị xóa sổ khỏi giới y học!”

Hành lang bỗng chốc im phăng phắc, như thể mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt.

Sắc mặt Thẩm Nam Lãng sầm lại, còn Thẩm Chiêu thì trắng bệch như tờ giấy.

“Anh đang nói linh tinh gì thế!” – Thẩm Chiêu gào lên, túm lấy cổ áo bác sĩ Trương –

“Tôi thậm chí không quen biết anh!”

“Đủ rồi!” – Giọng Thẩm Nam Lãnh vang rền như sấm, khiến mấy y tá gần đó giật mình né sang một bên.

“Về công ty rồi nói.” – Ông hạ giọng, nhưng lửa giận vẫn hừng hực.

“Cha! Cha nghe con giải thích!” – Thẩm Chiêu hoảng hốt –

“Hắn đang vu khống con! Chắc chắn là do Giang Mãn Mãn giật dây! Cô ta muốn chia rẽ cha con mình!”

Thẩm Nam Lãng lạnh lùng nhìn con trai:

“Vậy à? Thế còn cái này là gì?”

Ông giật lấy xấp ảnh từ tay tôi, ném thẳng vào mặt Thẩm Chiêu.

Ảnh văng tung tóe đầy hành lang, từng tấm ghi rõ cảnh Thẩm Chiêu bí mật gặp bác sĩ Trương.

Chứng cứ rành rành.

Sắc mặt Thẩm Chiêu đổi từ trắng sang xanh, rồi đỏ bừng vì tức, cuối cùng là một màu trắng bệch tuyệt vọng.

Hắn há miệng, nhưng không thể nói nổi một lời.

“Lập tức về công ty.” – Giọng Thẩm tiên sinh lạnh như băng –

“Luật sư Chu đang chờ. Chúng ta cần bàn lại chuyện cổ phần của cậu.”

Như bị giáng một cú trời giáng, Thẩm Chiêu lùi một bước, miệng lắp bắp:

“Cha... cha không thể...”

“Ngay bây giờ!” – Thẩm tiên sinh quát.

Trước khi rời đi, Thẩm Chiêu còn trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi loạng choạng bỏ đi.

Tôi nhanh chóng thể hiện vẻ lo lắng:

“Nam Lãng, đừng giận quá. Có lẽ Thẩm Chiêu chỉ nhất thời hồ đồ...”