Tôi lập tức tắt phần mềm, hai tay ôm chặt bụng. Tôi từng đoán Thẩm Chiêu sẽ trả thù, nhưng không ngờ hắn lại ra tay độc ác đến mức này.
Sau vài hơi thở sâu để trấn tĩnh, tôi gọi cho thám tử tư:
“Tôi cần anh điều tra vài người... Vâng, là khoa sản Bệnh viện Nhân Hòa. Đặc biệt những ai có liên hệ với Lâm Trí Phong.”
Cúp máy, tôi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố.
Nắng vẫn rực rỡ, dòng người dưới kia nhỏ bé như đàn kiến.
Ở độ cao này, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát — kể cả kế hoạch g.i.ế.c người mà Thẩm Chiêu tưởng là kín đáo.
--------------------------
Buổi tối, hiếm khi Thẩm Nam Lãng về sớm như hôm nay. Ông đang ở thư phòng, xem tài liệu.
Tôi cầm ly sữa nóng bước vào, thấy ông đang xem một tập hồ sơ y tế.
“Cái gì vậy?” Tôi hỏi.
Ông vội gập lại:
“Không có gì, chỉ là báo cáo khám sức khỏe định kỳ thôi.”
Ông nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Hôm nay mấy đứa nhỏ ngoan không?”
Tôi giả vờ không phát hiện gì, mỉm cười:
“Rất ngoan, chỉ hơi đói.”
Tôi vuốt bụng rồi nói:
“Nam Lãng, em muốn đổi bệnh viện để sinh.”
Ông cau mày:
“Sao thế? Bệnh viện Nhân Hòa không phải tốt nhất rồi sao?”
“Tốt thì tốt…” Tôi ngập ngừng. “Nhưng em nghe nói dạo này có vài nhân viên y tế nghỉ việc, sợ ảnh hưởng đến chất lượng. Hơn nữa…”
Tôi hạ giọng:
“Em nghe nói Thẩm Chiêu và Lâm Trí Phong có người quen trong đó…”
Ánh mắt Thẩm Nam Lãng lập tức lạnh đi:
“Chúng đã làm gì?”
“Cũng chưa có bằng chứng.” Tôi lắc đầu. “Chỉ là… linh cảm. Có thể do mang thai nên em hơi nhạy cảm.”
Ông im lặng một lúc rồi rút điện thoại:
“Anh sẽ liên hệ bạn ở Mỹ, mời đội sản khoa giỏi nhất đến. Em sẽ sinh tại nhà, như vậy an toàn hơn.”
Tôi tựa đầu vào vai ông:
“Em nghe anh hết.”
Đó chính là điều tôi muốn.
Sinh con tại nhà, toàn bộ đội ngũ trong tầm kiểm soát. Kế hoạch của Thẩm Chiêu coi như sụp đổ.
----------------
Ba ngày sau, thám tử gửi đến một bản báo cáo chi tiết.
Quả thật có hai nhân viên y tế ở Bệnh viện Nhân Hòa nhận tiền từ Lâm Trí Phong — một bác sĩ gây mê và một y tá.
Tồi tệ hơn, báo cáo còn cho thấy Thẩm Chiêu đã mua một loại thuốc không màu không mùi, có khả năng gây băng huyết sau sinh.
Tôi in báo cáo ra, cất kỹ trong két sắt.
Những tài liệu đó sẽ là vũ khí để xử lý Thẩm Chiêu sau này. Nhưng chưa đến lúc tung ra.
Tôi muốn đợi hắn ra tay trước — để có đủ cả nhân chứng lẫn vật chứng.
Tối cuối tuần, Thẩm gia có buổi tụ họp.
Lạ thay, Thẩm Chiêu cũng xuất hiện. Từ sau khi bị cắt giảm cổ phần, hắn gần như không bén mảng đến những bữa cơm gia đình.
Vậy mà hôm nay lại tỏ ra thân thiện, thậm chí còn cười với tôi — nếu thứ vặn vẹo đó có thể gọi là nụ cười.
“Dì Giang”, — hắn cố tình lễ phép — “Nghe nói dì đổi đội ngũ y tế rồi ạ?”
Tôi mỉm cười:
“Đúng vậy. Cha con không yên tâm, nên đã đặc biệt mời đội từ Mỹ về.”
Khóe miệng Thẩm Chiêu khẽ giật:
“Vậy… sẽ sinh ở đâu ạ?”
“Ở nhà.” — Thẩm Nam Lãng lên tiếng — “Phòng sinh đã chuẩn bị xong. Riêng tư, thoải mái, và quan trọng nhất: an toàn hơn bệnh viện.”
Tôi thấy tay Thẩm Chiêu khẽ run, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
“Vậy thì tốt quá… Con rất mong chờ các em ra đời.”
“Cảm ơn con đã quan tâm.” — Tôi nhẹ nhàng đáp, rồi thuận miệng hỏi — “Mà… cô Tô hôm nay không đến sao?”
Gương mặt Thẩm Chiêu lập tức tối sầm:
“Cô ấy… không khỏe.”
Tôi giả vờ lo lắng:
“Vậy có cần mời bác sĩ nhà mình qua khám không? Phụ nữ mang thai không thể chủ quan đâu.”
“Có thai?” — Thẩm Nam Lãng nhìn tôi, giọng đầy bất ngờ — “Tô Nhược Hằng có thai à?”
Mặt Thẩm Chiêu tái mét: “Không… không có… chỉ là…”
“Em nghe nói tuần trước con bé đến khoa sản khám.” — Tôi thản nhiên nói — “Cứ tưởng là có tin vui.”
Thẩm Nam Lãng nhíu mày: “Thẩm Chiêu, rốt cuộc là chuyện gì?”
Thẩm Chiêu bắt đầu đổ mồ hôi: “Chỉ là… kiểm tra định kỳ thôi…”
Tôi liền biết điều chuyển hướng:
“Thôi nào, ăn cơm đi. Cứ nói chuyện con cái thế này lại khiến con trẻ áp lực.”
Trên bàn ăn, sóng ngầm cuộn dữ.
Ánh mắt Thẩm Chiêu cứ chốc chốc lại liếc sang tôi — vừa căm hận, vừa sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đang lo kế hoạch bị phá sản. Và lo hơn nữa, là chuyện của Tô Nhược Hằng có thể bị khui ra bất cứ lúc nào.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Sau bữa cơm, Thẩm Nam Lãng nhận một cuộc gọi, rời bàn.
Tôi cũng lấy cớ bầu bí mệt mỏi để lên phòng nghỉ. Nhưng vừa rẽ vào hành lang, đã bị Thẩm Chiêu chặn lại.
“Cô biết những gì rồi?” — Hắn hạ giọng, giọng đầy đe dọa, ánh mắt lộ rõ hung ý.
Tôi ngơ ngác:
“Cậu đang nói gì thế?”
“Đừng giả vờ nữa!” — Hắn túm chặt cổ tay tôi — “Chuyện của Nhược Hằng, rồi còn...”
“Bỏ tay khỏi phu nhân!” — Giọng vệ sĩ vang lên từ phía sau, và ngay giây sau, Thẩm Chiêu đã bị ép chặt vào tường.
Tôi xoa cổ tay, ánh mắt lạnh tanh:
“Thẩm Chiêu, cậu đang làm cái gì vậy?”
“Cô sẽ phải hối hận, Giang Mãn Mãn!” — Hắn gằn giọng — “Tôi thề, cô sẽ hối hận!”
Vệ sĩ chờ lệnh. Tôi chỉ lắc đầu:
“Thả cậu ta ra. Thẩm Chiêu, tôi khuyên cậu nên giữ bình tĩnh. Nóng giận chỉ khiến người ta mất khôn.”
Hắn chỉnh lại áo, trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi quay lưng bỏ đi.
Nhìn bóng hắn lảo đảo khuất dần sau hành lang, tôi biết: hắn đã hết đường xoay xở.
Mà một con thú bị dồn đến chân tường… mới là thứ nguy hiểm nhất.
Về phòng, tôi khóa trái cửa, rồi lấy ra kìm chích điện nhỏ giấu dưới gối — thứ mà thám tử tư đã giao cho tôi, đủ để hạ một gã đàn ông trưởng thành.
Thẩm Chiêu còn điên rồ hơn tôi tưởng. Tôi không thể không đề phòng.
Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn nhuộm đỏ cả khu biệt thự như được phủ bởi máu.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cảm nhận sự sống đang chuyển động bên trong.
“Đừng sợ.” — Tôi khẽ thì thầm — “Mẹ sẽ bảo vệ các con. Không ai có thể làm hại chúng ta đâu.”
Ván cờ báo thù đã đến bước ngoặt.
Thẩm Chiêu đã lộ mặt. Còn đòn phản công của tôi — chỉ vừa bắt đầu.
7
Rạng sáng, khi thai kỳ vừa tròn 32 tuần, một cơn đau dữ dội bất ngờ giật tôi tỉnh khỏi giấc ngủ.
Theo bản năng, tôi đặt tay lên bụng — lập tức cảm nhận được những đợt co bóp cứng đanh, nhanh và mạnh đến mức bất thường. Cơn co tử cung.
“Nam Lãng…” – Tôi gọi khẽ, giọng run lên vì đau – “Em nghĩ… em sắp sinh rồi…”
Thẩm Nam Lãng choàng tỉnh, tay đập mạnh vào nút báo động khẩn cấp gắn trên đầu giường.
Cả khu biệt thự Thẩm gia sáng bừng lên, chuông báo động chói tai đánh thức mọi người.
“Trước dự sinh hai tuần…” – Vừa giúp tôi thay đồ, ông vừa nói vào bộ đàm – “Kích hoạt kế hoạch khẩn cấp! Gọi đội y tế ngay!”
Tôi cắn chặt răng, trán đẫm mồ hôi lạnh.
“Đừng lo.” – Ông bế tôi lên, bước nhanh về phía phòng sinh – “Đội từ Mỹ sẽ tới trong 20 phút. Mọi thứ đã sẵn sàng.”
Tôi níu lấy cổ áo ông, đột ngột nhớ ra điều gì:
“Khoan… điện thoại của anh… nhớ mang theo…”
Ông khựng lại một giây, rồi quay lại lấy.
Tôi thở phào — kiếp trước, cũng chính ngày này, vì quên điện thoại mà ông bỏ lỡ một cuộc gọi khiến công ty tổn thất nặng nề. Kiếp này, tôi sẽ không để lịch sử lặp lại.
Phòng sinh tại nhà được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhiệt độ lý tưởng, trang thiết bị không khác gì bệnh viện cao cấp.
Thẩm Nam Lãng đặt tôi xuống giường, y tá lập tức bắt đầu kiểm tra.
“Cổ tử cung mở bôn phân, phải sinh ngay!” – Bác sĩ Katherine trầm giọng – “Đây là ca đa thai, khả năng sinh non rất cao. Chuẩn bị NICU ngay!”
Gương mặt Thẩm Nam Lãng sầm lại:
“Bằng mọi giá, phải bảo toàn cả mẹ lẫn con.”
Một cơn co thắt khác ập đến, dữ dội đến mức khiến tôi hoa mắt, choáng váng.
Không đúng… tình trạng này… rất bất thường… Với thể lực hiện tại, lẽ ra chưa đến lúc sinh…
“Nam Lãng…” – Tôi gắng gượng nắm tay ông – “Hãy kiểm tra tất cả những ai vào biệt thự hôm nay… đặc biệt là nhân sự y tế…”
Ông cau mày:
“Em nghi ngờ có người…”
“Xin anh…” – Tôi gần như gào lên – “Vì các con…”
Thẩm Nam Lãng lập tức ra lệnh:
“Phong tỏa toàn bộ khu biệt thự! Rà soát lý lịch toàn bộ người mới đến, nhất là đội ngũ y tế!”
Vệ sĩ nhận lệnh và rời đi.
Tôi phần nào yên tâm, nhưng cơn đau càng lúc càng dữ dội, cuốn trôi cả suy nghĩ.
“Phu nhân, cố lên! Đã thấy đầu bé rồi!” – Katherine khích lệ.
Tôi nghiến răng, dồn toàn lực.
Sau cơn đau xé gan xé ruột, tiếng khóc đầu tiên vang lên.
“Là một bé trai!” – Y tá reo lên – “Dù sinh non nhưng tiếng khóc rất khỏe!”
Tôi nở một nụ cười mệt mỏi, chưa kịp thở thì cơn co kế tiếp đã đánh úp.
Bốn đứa con nghĩa là bốn lần vượt cạn. Thể lực tôi đang cạn kiệt từng phút.
“Đứa thứ hai cũng ra rồi! Lại là một bé trai!”
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng xôn xao.
Đội trưởng vệ sĩ lao vào, sắc mặt nặng nề:
“Thẩm tiên sinh! Phát hiện một y tá giả trong phòng thay đồ. Trên người mang theo ống tiêm và chất lạ chưa rõ nguồn gốc!”
Mặt Thẩm Nam Lãng tái lại:
“Thẩm vấn ngay! Hỏi xem ai đứng sau!”
“Cô ta khai rồi…” – Đội trưởng lưỡng lự nhìn tôi – “Là cậu Thẩm Chiêu.”