Trọng Sinh Về Ta Sẽ Bảo Vệ Hắn Một Đời An Yên

Chương 13



Kiếp trước, toàn bộ tử sĩ Âm Sơn đều nghe huynh trưởng ta điều động.

 

Đó là nước cờ quyết định thắng bại, vô cùng trọng yếu.

 

Tử sĩ Âm Sơn sống tách biệt thế tục, là đám cô nhi mà Vương thị nuôi dưỡng trong dân gian.

 

Để giữ bí mật tuyệt đối, bọn họ chỉ nhận tín vật, không nhận người.

 

Dù bị bắt sống cũng tra không ra chủ nhân.

 

Bởi ngay cả chính họ, cũng không biết kẻ khiến họ bán mạng là ai.

 

Mà sự cẩn trọng ấy, lại chính là kẽ hở duy nhất ta có thể lợi dụng.

 

Kiếp trước, hoàng tộc họ Triệu không phải hoàn toàn không đề phòng Vương thị.

 

Trong kinh cũng có trung thần và quân đội trung thành với triều đình.

 

Chỉ là ba nghìn tử sĩ Âm Sơn xuất hiện quá bất ngờ, phá vỡ mọi thế cân bằng, dẫn đến cục diện không thể cứu vãn.

 

Cuối cùng… cũng đến thời khắc đối đầu trực diện.

 

Ta bắt đầu bất an, lòng như lửa đốt.

 

Ta không biết tín vật trên người huynh là gì, có thể là ngọc bội, là thẻ lệnh, là một vật nhỏ không đáng chú ý nào đó, tất cả đều có thể.

 

Không có ba nghìn tử sĩ Âm Sơn, cho dù Triệu Hòa chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, thì đám quỷ ảnh kia vẫn là biến số lớn nhất.

 

Mà chúng ta… không thể thua vì một biến số như thế.

 

Triệu Hòa khuyên ta đừng liều lĩnh, hắn cho rằng cục diện còn nằm trong tầm kiểm soát.

 

Nhưng hắn vẫn xem thường Vương Xạ Hổ.O Mai d.a.o muoi

 

Giống như việc ta trọng sinh đã ảnh hưởng đến phụ thân, những nước cờ hắn chưa biết kia, cũng khiến ta lo lắng và sợ hãi vô cùng.

 

23

 

Ta quay trở về phòng, trầm ngâm suy nghĩ, nhíu mày không dứt.

 

“Người Vương thị các ngươi, suốt ngày chỉ biết âm mưu quỷ kế, chẳng trách nhà cửa lúc nào cũng âm u lạnh lẽo.”

 

Dưới gầm giường vang lên giọng khinh khỉnh của Phong Cử.

 

“Ngươi thật biết nhẫn nhục chịu đựng, ta thấy ngươi không hợp làm danh tướng, hợp làm kẻ trộm hơn.”

 

Ta ngồi trên giường, khẽ nói.

 

Đám tỳ nữ hầu hạ quanh ta sớm đã bị thay hết, nhất cử nhất động đều bị giám sát. Hắn có thể lẻn vào đây, quả là bản lĩnh không tầm thường.

 

“Hoài Âm Hầu còn từng chịu nhục luồn háng người khác, ta chưa vang danh thiên hạ, ngươi muốn nhục mạ thế nào cũng được. Chỉ là, ta thích thấy m.á.u hơn, thích đối đầu trực diện.”

 

“Hừ hừ!”

 

“Ngươi lại nói giọng gì quái gở thế? Đám nghĩa tử, kiếm khách của Tướng quân Tương Thành, ta đều đã thu phục đến ngoan ngoãn. Còn tiền ấy à, dũng sĩ ta tìm được còn mạnh hơn chúng nhiều.” Phong Cử hễ có cơ hội là lại khoe khoang.

 

Đám người đó kiếp trước đều bị hắn g.i.ế.t sạch, kiếp này nếu không thu phục được thì đúng là chuyện ma quái.

 

“Nếu ngươi bớt khoác lác, có khi lại dễ mến hơn đấy.” Ta bất đắc dĩ nói.

 

“Này, coi thường ta à? Đừng nói tám mươi vạn quan, ngươi cho ta tám mươi quan thôi, ta cũng có thể chiêu mộ một đám ăn mày thành tinh binh.” Phong Cử tiếp tục c.h.é.m gió.

 

“Đủ rồi! Có phải rảnh rỗi dưới gầm giường quá không? Rèn quân tinh nhuệ đâu phải chuyện một sớm một chiều.” Ta lập tức phản bác. Hắn tuy dũng mãnh vô song, nhưng ta thực chưa từng thấy hắn huấn luyện binh sĩ.

 

“Chuyện đó có gì khó, đặt vào chỗ c.h.ế.t rồi cho đường sống, thỏ còn biết cắn người.” Phong Cử bất phục, nói một câu.

 

Hắn đúng là một ác quỷ, may mà kiếp này ta giành được hắn trước.

 

May mà ta đã thuyết phục được Tướng quân Tương Thành, giao cho hắn một đám tay chân cùng tiền bạc, binh khí.

 

Nếu không mà hắn còn là kẻ địch của ta, ta thực sự không nghĩ ra cách gì để đối phó.

 

Ta đang định để hắn “cầu nhân đắc nhân”, rồi lại châm chọc thêm vài câu.

 

Bỗng chốc, như tia chớp lóe sáng, ta chợt nhớ tới lần duy nhất phụ thân ta vì ta mà nổi giận khi ta còn nhỏ.

 

Lần đó, muội muội từ phòng phụ thân tìm được một ống ngọc, lừa ta thò tay vào trong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngón tay ta vừa thò vào đã bị vật gì đó cắn một cái, m.á.u bị hút ra không ngừng, đau thấu tim gan.

 

Phụ thân ta chạy tới, giật lấy ống ngọc, tát muội muội một cái thật mạnh.

 

Ca ca ta cũng hoảng loạn, lớn tiếng hô: “Hỏng rồi hỏng rồi, cái này không dùng được nữa.”

 

Mà kiếp trước, khi Vương thị bị lưu đày, ta tới tiễn đưa thì tình cờ nhìn thấy trong lòng n.g.ự.c ca ca lộ ra một đoạn ống ngọc, cùng ngón tay quấn băng vải.

 

Thì ra là vậy! Ngọc giản mới là tín vật!

 

Muội muội tốt của ta, Vương Tùy Châu, cảm ơn ngươi, cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt cho ta!

 

Sau khi hạ quyết tâm, ta tới phòng của ca ca.

 

“Muội tới đây làm gì vậy?” Ca ca Vương Khâm Thương có chút ngạc nhiên.O Mai d.a.o muoi

 

“Ca ca, muội sắp xuất giá rồi. Trong lòng không nỡ, có thể cùng ca tới những nơi thuở nhỏ chúng ta từng chơi đùa, ôn lại chuyện xưa được không?”

 

“Được chứ!” Ca ca vui vẻ đồng ý.

 

Chúng ta cùng nhau đi dạo trong phủ, tìm lại những nơi thuở nhỏ từng vui chơi.

 

Vương Khâm Thương quả không hổ là người phụ thân chọn làm gia chủ tương lai, trong tình cảnh này, hắn vẫn giữ được bình tĩnh, không lộ vui buồn.

 

Ta đành phải giả vờ trật chân, ngã vào người hắn.

 

“Diệu Châu, muội không sao chứ?” Vương Khâm Thương nuốt nước bọt, cổ họng phát ra tiếng ừng ực.

 

“Ca ca từ nhỏ đã là anh hùng, là thần hộ mệnh trong lòng muội. Ca vừa từ biên ải trở về, muội lại phải gả cho thái tử. Từ nay huynh muội khó còn gặp lại.” Nói đến đây, mắt ta đã đỏ hoe.

 

“Sẽ không…” Hắn vừa nói hai chữ, thì liền nín lặng.

 

Sẽ không! Sẽ không điều gì? Là ta không thể thành thân hay không sống được lâu?

 

Bọn họ sẽ ra tay vào lúc nào?

 

Đáng tiếc, chỉ hai chữ, ta không thể suy đoán được gì nhiều.

 

Chúng ta tới tiểu viện của mẫu thân, nơi này từ sau khi mẫu thân qua đời, vẫn luôn bị đóng cửa, giữ nguyên trạng.

 

Tới nơi, bước chân Vương Khâm Thương rõ ràng chần chừ.

 

“Ca ca, hồi nhỏ muội từng lén tới đây, nghe thấy mẫu thân không ngừng gọi: “Ta đói quá! Ca ca! Mẫu thân thật sự là bệnh c.h.ế.t sao?” Ta giả vờ nghi hoặc hỏi.

 

Vương Khâm Thương sắc mặt tái nhợt, thở gấp, dựa vào cửa viện, không dám bước vào.O Mai d.a.o muoi

 

Thì ra, hắn biết rõ chân tướng mẫu thân bị phụ thân ta bỏ đói đến c.h.ế.t.

 

“Mẫu thân đúng là c.h.ế.t vì thuốc thang không hiệu quả, chúng ta đi thôi, đừng vào đó.”

 

Vương Khâm Thương kéo ta rời khỏi nơi đó nhanh chóng, hắn không dám bước vào, càng không dám đối mặt.

 

Hắn rốt cuộc chỉ là kẻ biết chuyện, hay là cũng góp phần theo cách khác?

 

Đám con thứ của phụ thân, từ nhỏ đã phải tận mắt chứng kiến cảnh hổ ăn dê để luyện gan dạ.

 

Người qua được thì được bồi dưỡng, kẻ bị loại sẽ bị coi như công cụ của gia tộc mà dùng rồi bỏ.

 

Vương Khâm Thương, hôm nay hai lần ta thử ngươi, ngươi đều không qua được. Vậy thì, ngươi nhất định phải c.h.ế.t.

 

24

 

Ta đã giữ chân Vương Khâm Thương suốt hai canh giờ, dù Phong Cử có què chân đi nữa thì cũng nên thành công rồi.

 

Vừa quay về phòng, ta hướng xuống gầm giường đầy hy vọng gọi một tiếng:

 

“Xong chưa?”

 

“Tôi ở trong tủ quần áo.” Phong Cử chui ra từ trong tủ, lắc lắc ống ngọc, rồi ngượng ngùng giải thích: “Giày của ngươi thối quá, không nấp nổi dưới gầm giường.”

 

Ta trừng hắn một cái như muốn g.i.ế.t người, rồi đưa tay nhận lấy ống ngọc.

 

Ta đưa ống ngọc lên tai lắng nghe, xác định bên trong có nuôi một con trùng còn sống.

 

Ta đưa ngón tay vào trong, lập tức cảm nhận được một cơn đau nhói, rõ ràng là đang bị nó hút m.á.u.

 

Chỉ đến khi nó hút đủ rồi nhả ra, ta mới rút ngón tay đầy m.á.u ra, đóng nắp lại.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com