“Ngươi có ba ngàn tử sĩ Âm Sơn, quân mã của Tướng quân Tương Thành, lại thêm binh phù trong tay, ngươi sẽ xoay chuyển càn khôn thế nào?” Ta hỏi Phong Cử.
“Gan dạ thì có, nhưng vẫn là nữ nhân. Hay là ngươi tìm chỗ an toàn mà ngủ một giấc đi, tỉnh dậy rồi mọi thứ sẽ như ngươi mong muốn, thế nào?”
Hắn vẫn cái kiểu miệng lưỡi độc địa ấy, lúc nào cũng phải châm chọc ta một câu mới chịu.
“Dùng tử sĩ tập kích, ám sát các đại tướng phản quân, đồng thời bắt giữ thân quyến của những đại thần còn do dự, lấy đó làm con tin ép họ xuất binh.”
Ta một hơi nói ra hết suy nghĩ của mình, đây chính là cách mà đời trước phụ thân ta đã sử dụng tử sĩ.
“Ái chà! Ngươi nói hết rồi, ta còn biết nói gì nữa? Đã vậy, tử sĩ giao cho ngươi, ta dẫn quân chính diện phá địch!”
Phong Cử giơ cao binh phù của Thái tử trước mặt ta, mỉm cười nhìn ta.
Đây chính là khâu khó nhất.
Bởi vì lúc này, hắn chỉ có binh phù, vài thân binh của Thái tử, thêm nghĩa tử của Tướng quân Tương Thành, vài kiếm khách và dũng sĩ thuê ngoài.
Hắn phải đi tập hợp quân tàn binh, thả tù nhân, huy động nha dịch, đầy tớ, rồi tổ chức họ thành một đội quân để đối đầu với hàng vạn quân tinh nhuệ của phụ thân ta.
Việc nguy nan như vậy, trong lịch sử e chỉ có binh tiên Hàn Tín thời Hán mới làm được.
“Nghe đây, Phong Cử. Ta không biết chúng ta có thể thắng hay không, ta…”
Phong Cử thoáng cười, tao nhã đưa ngón tay lên môi, cắt lời ta.
“Chậc! Ta nói rồi mà, nữ nhân luôn mềm lòng, không thể làm hùng chủ. Hùng chủ lúc này phải nói là: sau khi thành công, ban thưởng vàng bạc, phong hầu phong tước!”
Phong Cử tràn đầy khí khái, dẫn người rời đi, bắt đầu một trận chiến truyền kỳ của riêng mình.
27
Chúng ta lập tức hành động.
Ta mở ống ngọc mà Phong Cử giao cho.
Hai con huyết trùng gần như trong suốt bò lên tay ta, lập tức thân mật quấn lấy nhau, luân phiên trao đổi m.á.u của ta, như đang đùa giỡn, như đang nuôi dưỡng lẫn nhau.
Thì ra, đây chính là bí mật của tín vật tử sĩ Âm Sơn, huyết trùng từ nhỏ đã được nuôi bằng bí thuật, chỉ ăn m.á.u dòng chính Vương thị mà lớn lên.O Mai d.a.o muoi
Phụ thân, huynh trưởng ta và bên Âm Sơn mỗi bên giữ một ống ngọc, bên trong là một con huyết trùng. Khi Phong Cử mang ống ngọc đến Âm Sơn, tử sĩ bên ấy cũng lấy ra huyết trùng giống hệt, rồi thả ra cùng lúc.
Hai con huyết trùng trao đổi m.á.u của ta, nếu cả hai vẫn khỏe mạnh, thì chứng minh đây là huyết mạch thật sự.
Còn nếu m.á.u không đúng huyết thống chính tông Vương thị, thì chúng sẽ lập tức c.h.ế.t ngay khi tiếp xúc.
Dòng m.á.u Vương thị trong ta, cuối cùng cũng được dùng vào việc sạch sẽ nhất.
Ta lập tức truyền lệnh cho các thủ lĩnh tử sĩ, bọn họ nhận lệnh rồi tản đi hành động.
Một canh giờ sau.
Ta dẫn năm mươi tử sĩ trèo lên tháp Báo Ân, ngọn tháp cao nhất kinh thành.
Từ trên cao, ta thấy từng mũi tên báo hiệu đỏ rực b.ắ.n lên, nở rộ khắp trời từ các phủ đệ quyền quý.
Đó là tín hiệu thành công: tử sĩ đã đột nhập vào phủ các đại thần do dự đứng giữa hai phe, bắt giữ người nhà của họ, ép đội hộ vệ và quân riêng của họ xuất binh, nhận lệnh dưới quyền Phong Cử.
Rồi ta lại thấy từng luồng tên hiệu màu cam vút lên, đó là dấu hiệu tử sĩ đang tập kích các tướng lĩnh phản quân.
Mỗi lần ám sát thành công một người, liền phóng lên một mũi tên hiệu.
Phía hoàng thành, lửa cháy ngút trời, Thái tử đã dẫn quân đánh thẳng vào cung.
Phản quân cũng đồng loạt kéo về đó, quả nhiên, Triệu Hòa lấy thân làm mồi nhử, đã kìm chân được chủ lực phản quân.
Ngài ấy đã chia sẻ gánh nặng, giành lấy thời gian cho cả đại quân Triệu Lân bên ngoài thành, và cho Phong Cử bên trong.
Lại thêm một canh giờ nữa.
Thái giám thân cận của Thái tử dẫn người xông pha m.á.u lửa tìm đến được chỗ ta.
Hắn báo với ta rằng hoàng đế đã băng hà, Thái tử đang bị vây chặt trong hoàng thành, đã giao truyền quốc ngọc tỷ cùng mật chiếu truyền ngôi lại cho ta.O Mai d.a.o muoi
Hắn còn mang đến một câu nhắn nhủ:
“Diệu Châu, kiếp này ta có oai phong hơn kiếp trước không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ở kiếp này, Triệu Hòa không bị Vương Tùy Châu và Hồ Hành Mật đầu độc lâu ngày, không c.h.ế.t bệnh trên giường.
Ngài ấy xứng đáng là huyết mạch hoàng tộc Triệu thị, lấy thân làm mồi dụ địch, thu hút toàn bộ chủ lực phản quân.
Lời đồn “Ninh vương Triệu Lân mưu phản” nay đã tự sụp đổ, thiên hạ rồi sẽ biết, Vương Xạ Hổ và con trai hắn mới là nghịch thần mưu phản.
Vậy nên, những lời đó, chính là di ngôn của Thái tử dành cho ta.
“Đi! Tìm Ninh vương!”
Ta biết, ngài ấy đã giữ sẵn quyết tâm lý hy sinh.
Chỉ khi đại quân của Triệu Lân tiến vào kinh thành, mới có thể quyết định thắng bại.
Mà khi ấy… có lẽ… vẫn còn kịp cứu lấy sinh mạng của ngài ấy.
28
Ta dẫn người rời thành đi tìm Triệu Lân, lại bị phụ thân chặn lại trước cửa thành.
Ba mươi tử sĩ toàn bộ c.h.ế.t trận, ta rơi vào tay phụ thân.
Ông ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn ta, ánh mắt khôi phục vẻ kiêu ngạo thường ngày:
“Ta nuôi ngươi mười tám năm, ta thừa nhận mình nhìn lầm, ngươi quả thật rất giống ta.”
Ta bị trói chặt hai tay ra sau, bị áp giải đứng trước ngựa của ông, ta cười lạnh nói:
“Giống người? Đó là câu ta thấy ghê tởm nhất từng nghe. Ta thà rằng trong người chưa từng chảy dòng m.á.u của ông.”
“Ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, ta sẽ không g.i.ế.t ngươi. Nói ta nghe, ngươi làm được chuyện đó bằng cách nào?”
“Sao ngươi biết Hồ Hành Mật? Sao biết tử sĩ của Âm Sơn? Sao biết tín vật chỉ nhận ra m.á.u mạch Vương thị?”
“Những điều này ngươi không thể nào biết. Từ khi ngươi thay đổi, mỗi ngày ta đều có cảm giác như đang mất đi điều gì đó, mọi chuyện đều trắc trở. Mau nói cho ta biết!”
Hắn giận dữ rút đao, vung một nhát rạch lên tay ta.
Hắn nói không g.i.ế.t ta, nhưng có thể làm ta đau.
“Giả như ta nói, nữ nhi này sống lại một đời, là để khiến ông mất hết tất cả, ông tin không?”
Vết thương trên tay, so với tổn thương ta từng chịu ở kiếp trước, chẳng đáng là gì.
“Thật khó tin, nhưng lại hợp lý.” Hắn bỗng hiểu ra, rồi cười điên cuồng, “Nếu vậy, đời trước là ta thắng! Vậy đời này, ta vẫn sẽ thắng!”
Sau khi không tìm thấy thứ gì trên người ta, ông ấy cùng ta sóng vai cưỡi ngựa hướng về hoàng thành.O Mai d.a.o muoi
Không ngờ lần đầu tiên trong đời ta cùng ông ấy sánh vai mà đi, nói nhiều đến thế, lại là lúc phụ tử phản mắt, ngươi sống ta c.h.ế.t.
Ông ấy không hỏi ta vì sao phản bội gia tộc, không mắng ta bất hiếu, những điều đó, ngay cả ông cũng chẳng xem trọng.
“Đáng tiếc, ngươi có được cơ hội kỳ lạ ấy, lại biết vì sao vẫn sẽ thất bại không?”
“Phụ thân sao biết kẻ bại là ta, mà không phải là người?”
“Triệu Hòa nhu nhược, Triệu Lân nông nổi, còn ngươi thì mềm lòng, các ngươi sao có thể thắng được ta!” Phụ thân vuốt râu cười lớn.
“Phụ thân! Ba người chúng ta người chẳng nhìn trúng ai, người không bại thì trời chẳng dung!”
Ta cũng cười lớn, cười còn to hơn hắn, còn sảng khoái hơn ông.
Làm con gái ông mười tám năm, đến giờ ta mới thấy thật sự vui vẻ.
“Vì sao người không chịu buông tha mẫu thân? Bà ấy sinh cho người ba người con, cả đời chưa từng phụ người mà?”
Cuối cùng ta không nhịn được mà chất vấn ông ta.
“Ngay cả điều này ngươi cũng biết, xem ra đúng là đã sống lại.” Phụ thân thở dài một tiếng, rồi nói tiếp, “Bà ấy tuy lấy ta, nhưng lòng không hướng về ta. Nhưng ta không trách bà. Nếu không phải cái c.h.ế.t của bà có thể giúp ta diệt được địch là Tướng quân Tương Thành, bà ấy cũng không cần phải c.h.ế.t. Muốn trách thì trách Tương Thành đi.”
Ông ta nói rất nhẹ nhàng, chẳng chút hối hận.
Ta cuối cùng không nhịn nổi, phun một bãi nước bọt vào mặt ông. Ông ta cười, lấy tay áo lau đi, chẳng để tâm.
Trong mắt ông, vì lợi ích của Thái Nguyên Vương thị, ngoài bản thân ra, bất kỳ ai cũng đều có thể hi sinh.
Tất cả mọi người chỉ là quân cờ trên bàn cờ thiên hạ của ông.
Ông ta không g.i.ế.t ta, là muốn ta đi khuyên Thái tử đầu hàng.