Trọng Sinh Về Ta Sẽ Bảo Vệ Hắn Một Đời An Yên

Chương 4



Trên đường đi, gương mặt đẹp đẽ nhưng điên cuồng của hắn vẫn không ngừng rơi lệ.

 

Ta không hiểu vì sao thế gian này lại có một con người như vậy, điên cuồng mà xinh đẹp, như bông hoa băng rực rỡ, khiến lòng người nhức nhối.

 

Đó là lần đầu tiên có người bất chấp tất cả vì ta.

 

Lần đầu tiên có người vì ta mà rơi lệ.

 

Về đến Ninh vương phủ, chính hắn tự tay bôi thuốc chữa thương cho ta, không cho bất cứ ai đụng vào.

 

Người đời khiếp sợ hắn, nhưng mỗi lần nhìn ta, hắn lại không kiềm được nước mắt.

 

Vừa khóc, vừa cẩn thận băng bó cho ta.

 

Nghe tin ta bị dùng hình, Thái tử hoảng hốt vô cùng.

 

Nhưng khi biết Triệu Lân đã thảm sát cả ngục Hình bộ để cứu ta, hắn lại im lặng.

 

Thế là ta, hoàng tẩu của Triệu Lân, lại bị hắn mang về Ninh vương phủ.

 

Hoàng đế không biết.

 

Thái tử không truy cứu.

 

Bách quan giữ im lặng.

 

Từ đó, ta ở lại Ninh vương phủ suốt một năm.

 

Ở cùng người mà thiên hạ khiếp sợ nhất, vậy mà ta lại cảm thấy an tâm và bình yên hơn bao giờ hết.

 

Cho đến khi một lão nô bộc già nua trong phủ lén lút liên lạc với ta, ta mới choàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.

 

Ta vẫn là con gái của Vương Xạ Hổ.

 

Ta vẫn còn nằm trong ván cờ, vẫn còn là một quân cờ trên bàn cờ.

 

Chẳng trách khi ta bị giam cầm trong lao, phụ thân ta không chịu ra tay cứu ta.

 

Hắn đang đợi Ninh vương rơi vào bẫy.

 

Từ ngày Triệu Lân bất chấp luân thường cứu ta, hắn đã chính thức rơi vào cuộc cờ của phụ thân ta.O mai d.a.o muoi

 

Mà ta, chính là gián điệp của phụ thân.

 

Ta không thể trốn thoát.

 

Dòng m.á.u bị nguyền rủa này của ta, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi số mệnh.

 

6

 

Trở về hiện thực.

 

Hôm nay, hành vi của phụ thân lại có chút kỳ lạ.

 

Con gái đều là cổ trùng của ông, ai được Thái tử sủng ái, với ông mà nói cũng chẳng khác gì nhau.

 

Thế nhưng vì sao ông lại hỏi đến chuyện này? Thậm chí còn có chút bồn chồn?

 

Chẳng lẽ do ta trọng sinh khiến vận mệnh đổi dời, ông sẽ phải gánh lấy hậu quả?

 

Tương lai của ông… đang sụp đổ?

 

Ván mở đầu suôn sẻ khiến lòng ta không khỏi phấn khích. Nhưng ta vẫn cần xác nhận thêm lần nữa.

 

Ánh mắt phụ thân nhìn ta thật lâu, như thể muốn tìm ra nguyên do khiến ta đột nhiên thay đổi, cũng như cơn bất an vô cớ trong lòng ông.

 

Phụ thân tốt của ta ơi, đừng vội. Màn kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi.

 

Kẻ mà ông xem thường nhất đang cùng ông chơi ván cờ định mệnh này.

 

Những ngày sắp tới của ông… sẽ “tốt đẹp” hơn nhiều, ta cam đoan đấy.

 

Ngày hôm sau, Vương Tùy Châu mang canh tới để tạ lỗi, làm lành.

 

“Muội nếm thử trước đi.” Ta cười như không cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

 

Nàng hoảng hốt định quay người bỏ chạy, ta liền ấn nàng xuống bàn, bóp miệng nàng ra.

 

“Tỷ tỷ! Đừng mà, xin tha cho muội!” Nàng ta sợ đến tái mặt, giãy giụa điên cuồng.

 

“Có độc, đúng không?” Ta cười khẩy, hất mạnh bát canh xuống đất.

 

Ta túm tóc nàng, cúi sát tai thì thầm:

 

“Ta có thể tha mạng cho muội. Nhưng nếu muội làm hỏng kế hoạch của phụ thân, muội đoán xem… ông ấy có tha cho muội không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Vương Tùy Châu sợ đến thất thần, mặt trắng bệch

.

Trong Vương thị, chẳng ai là không sợ phụ thân ta – Vương Xạ Hổ.

 

Trọng sinh một lần, ta đã chẳng còn oán hận gì nàng, chỉ còn khinh bỉ.

 

Những thủ đoạn vụng về của nàng, đã không còn xứng làm đối thủ của ta nữa.

 

Nàng cứ tưởng mình là cổ trùng độc ác nhất, nào hay trong mắt phụ thân, nàng cũng chỉ là công cụ mà thôi.

 

Ân oán giữa ta và nàng, kiếp trước Triệu Lân đã giúp ta thanh toán rõ ràng.

 

Thái tử vừa kế vị chẳng bao lâu đã băng hà, Triệu Lân lên ngôi hoàng đế rồi đem nàng nhốt vào lãnh cung, ngày ngày cho ăn rắn rết độc trùng, không lâu sau thì bỏ mạng.O mai d.a.o muoi

 

Vậy nên kiếp này, nàng sống hay c.h.ế.t, đều do số mệnh nàng định đoạt.

 

Ta không rảnh lãng phí thời gian. Nếu nàng còn không biết điều, phụ thân tự sẽ ra tay trừng phạt.

 

Hậu quả ấy, nàng không dám nếm thử đâu.

 

Nàng quỳ dưới đất cầu xin, ta ung dung bước qua bên cạnh.

 

Kiếp này, nàng sống hay c.h.ế.t, là do tạo hóa của nàng định.

 

Ta còn việc quan trọng hơn phải làm, ta phải rèn một thanh đao.

 

Một thanh đao mà kiếp trước đã g.i.ế.t không biết bao nhiêu người, vô địch thiên hạ.

 

7

 

Ta mang theo tiền bạc, thẳng tiến đến khu tiện dân ở phía Đông thành, bởi nơi đó có thanh đao sắc bén nhất của phụ thân kiếp trước.

 

Nếu muốn báo thù, ta nhất định phải liên minh với Thái tử.

 

Nhưng ta cũng phải có thế lực của riêng mình, ví như cướp lấy thanh đao này từ tay phụ thân!

 

Phong Cử, áo quần rách nát, ngồi bệt dưới đất.

 

Gặm tấm thẻ cỏ rao bán chính mình, cái vẻ mặt như muốn nói “ai dám mua ta, tối nay cả nhà kẻ đó sẽ c.h.ế.t sạch”.

 

Trước mặt hắn là một tấm ván gỗ, viết ba chữ “mười vạn tiền” bằng than, xiêu vẹo ngạo nghễ.

 

Chữ thì xấu tệ, nhưng sát khí ngút trời.

 

Cái kiểu rao như thế, ai dám mua hắn chứ?

 

Thế nhưng phụ thân ta lại mua đấy!

 

Từ đó về sau, Phong Cử trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay ông, g.i.ế.t sạch thiên hạ, không ai địch nổi.

 

Nhưng ai mà ngờ được, sau bộ dạng hung ác ấy, lại là một kẻ hiếu thảo, cam lòng bán thân cứu mẫu thân?

 

Và ai biết được, chính hắn là người đã diệt vong triều đại của Triệu Lân kiếp trước?

 

Hắn một mình g.i.ế.t sạch ba trăm Huyết Vệ của Triệu Lân, khiến y trọng thương, đánh mất cơ hội cuối cùng để trốn thoát.O mai d.a.o muoi

 

Ta khẽ đặt túi bạc trước mặt hắn, nhẹ giọng nói:

 

“Ở đây hơn mười vạn tiền, cầm lấy cứu mẫu thân ngươi.”

 

Phong Cử ngẩng lên nhìn ta rất lâu, rồi uể oải cười nhạt:

 

“Cần gì giả vờ giả vịt, chỉ tiếc lại bị một nữ nhân mua về.”

 

“Nếu một hào kiệt có được ta, ta có thể đoạt thành diệt quốc, g.i.ế.t mười vạn người.”

 

“Nếu một kiêu hùng có được ta, ta có thể khuynh đảo thiên hạ, g.i.ế.t trăm vạn người.”

 

“Còn rơi vào tay một nữ nhân… g.i.ế.t ai? Giúp nàng g.i.ế.t kẻ phụ tình? g.i.ế.t quý phụ tình địch? Mạng ta… thật khổ a!”

 

Miệng thì chê bai, mà tay thì đã chạm vào túi bạc.

 

Ta biết, chỉ cần tay hắn chạm vào gói tiền ấy, thì cho dù sau này hắn có đứng ngay trước mặt ta mà đánh rắm hay đái bậy, đời này hắn cũng chỉ g.i.ế.t người vì ta.

 

“Dừng tay!”

 

Một giọng nói mà ta không muốn nghe nhất, đột nhiên vang lên.

 

Lại là Triệu Lân, sao hắn cứ như hồn ma không tan?

 

Ta thầm kêu không ổn!

 

Kẻ thù kiếp trước chạm mặt nơi đây, với tính khí của Triệu Lân, hắn nhất định sẽ đắc tội Phong Cử cho bằng được!

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com