“Tướng quân chớ hoảng, đây không phải bẫy. Vương Xạ Hổ chính là kẻ đã g.i.ế.t mẫu thân ta.”
“Cái gì? Ngươi làm sao biết được sự thật?” Tướng quân lại nghẹn ngào rơi lệ.
Hắn là người yêu mẫu thân ta nhất trên đời.
“Tướng quân, ngài có tin người có thể trọng sinh không?”
Ta chậm rãi kể lại chuyện kiếp trước, Tướng quân không chút nghi ngờ.
Kết cục của mọi chuyện, kỳ thực cũng không ngoài dự đoán và suy luận của hắn.
Năm xưa, Tướng quân là trọng thần duy nhất trong triều có thể ngang hàng với phụ thân ta.
Nhưng phụ thân lại nhờ mẫu thân ra mặt, hẹn Tướng quân gặp mặt, truyền đạt ý hòa giải.
Nào ngờ phụ thân bỉ ổi giăng bẫy, vu cáo mẫu thân tư thông cùng Tướng quân.
Ta từng nghĩ mẫu thân mất vì bệnh, nhưng sự thật là: Vương Xạ Hổ mỗi ngày đưa thuốc thảo dược, mà khiến mẫu thân c.h.ế.t đói từ từ.
Hắn dùng cách bức tử mẫu thân, lấy được lòng thương xót của thiên hạ, cuối cùng thành công lật đổ Tướng quân Tương Thành.
Sau khi lui về ở ẩn, Tướng quân biết phụ thân ta sớm muộn cũng sẽ tạo phản, nên ngấm ngầm tích lũy lực lượng, chờ ngày cứu vãn giang sơn Triệu thị.O mai d.a.o muoi
Tướng quân có tiền, có nghĩa sĩ. Chỉ tiếc là không có danh tướng. Mà danh tướng, ta có.
Người từng g.i.ế.t sạch bọn họ ở kiếp trước, liệu có đủ thuyết phục?
Tướng quân không chút do dự, nguyện giao toàn bộ nghĩa tử, kiếm khách và tám mươi vạn quan cho ta.
“Tướng quân không nghi ngờ ta sao?” Ta thật lòng khâm phục dũng khí và trung thành của hắn.
“Chân tướng cái c.h.ế.t của mẫu thân ngươi, ta cũng phải dò la khắp nơi mới biết được.Còn ngươi, không thể nào biết được.”
“Vì thế, ta tin lời ngươi. Không chỉ muốn ngăn Vương Xạ Hổ đoạt ngôi, mà còn muốn báo thù cho mẫu thân ngươi.”
“Kiếp trước ta dốc hết sức vẫn không thể ngăn được Vương Xạ Hổ. Vậy nên kiếp này, khi mọi chuyện còn có cơ hội, hãy giao lại cho lớp trẻ các ngươi.”
Phong Cử cuối cùng cũng có binh, có lương.
Một đời danh tướng, sẽ mang lại cho ta bao nhiêu kinh hỉ đây?
15
"Phụ thân, xin hãy nói cho con biết, vì sao lại như vậy?"
Ta giả vờ tỏ vẻ ấm ức không cam lòng, giống hệt như kiếp trước.
Tất cả đều là do cái c.h.ế.t của Hồ Hành Mật!
Mất đi quân cờ được dày công sắp đặt, phụ thân hai bên tóc mai đã thêm bạc, trông già nua và tiều tụy hơn hẳn.
Ông bệnh chồng bệnh, đôi tay chống trên thanh bảo kiếm cũng run rẩy không thôi.
Ta vui sướng tột cùng, quả nhiên báo ứng đến thật nhanh, thật dữ dội.
Ta còn phát hiện, mỗi lần ông bị phản phệ, không chỉ ngày càng già yếu, bệnh tật, mà còn trở nên nóng nảy và mất trí.
Ta âm thầm cười trong lòng.
Từ sau khi ta rơi xuống vực, Thái tử đã cầu xin Hoàng đế ban hôn.
Còn Triệu Lân sau khi khỏi vết thương thì như biến thành một người khác, không còn ra ngoài gây chuyện điên cuồng nữa, ngược lại đóng cửa không ra, mời danh sư đến dạy học.
Mà ta, một nữ tử vì người trong lòng mà săn hổ dâng da, danh chấn thiên hạ.
Mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt nhất, thế nhưng đúng vào lúc ấy, phụ thân ta lại muốn chủ trì hôn sự, gả muội muội Tùy Châu cho Thái tử.
Ông còn giúp ta nghĩ sẵn lý do: Ta mạo nhận công lao cứu Thái tử vốn thuộc về Tùy Châu, cướp đoạt mối nhân duyên nên thuộc về muội ấy.
Hơn nữa còn bắt ta đích thân đến trước mặt Thái tử thừa nhận tất cả.
Tất cả đều giống hệt kiếp trước, khác chăng là kiếp trước ông không cho ta tự biện minh, còn kiếp này thì bắt ta tự bôi nhọ bản thân.
"Nếu con không chịu thì sao?" ta hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi sẽ bệnh c.h.ế.t, hoặc tư thông với hạ nhân mất đi danh tiết, đó là hai con đường ngươi có thể chọn." Vương Xạ Hổ ho ra một ngụm m.á.u, lạnh lùng nói.O mai d.a.o muoi
Bệnh c.h.ế.t! Thật là một cái c.h.ế.t vì bệnh!
Giống như mẫu thân ta "bệnh c.h.ế.t" năm đó sao?
Người vốn là cừu non, lại bị trượng phu ép trở thành lang sói.
Ông vì muốn lật đổ Tướng quân Tương Thành, lừa mẫu thân ta hẹn gặp ông ta, sau đó lại dẫn bá quan văn võ đến bắt gian tại trận, cuối cùng biến vụ việc thành một scandal triều đình rằng Tương Thành công mưu đồ chiếm đoạt mẫu thân ta.
Phụ thân ta lập tức hóa thân thành kẻ bị thê tử phản bội, một nạn nhân.
Mẫu thân vì nhục nhã mà tuyệt thực, ông thật sự mỗi ngày chỉ đưa ít thảo dược, để người sống sờ sờ mà c.h.ế.t đói.
Nếu không phải kiếp trước Tướng quân Tương Thành khi cùng ta c.h.ế.t mới nói ra sự thật, ta thực sự đã tin rằng mẫu thân mình bệnh c.h.ế.t.
"Con nay không còn là cừu, sao phụ thân còn đối xử với nữ nhi như vậy?"
Ta giả vờ ấm ức, khống chế giọt lệ chỉ lưng tròng không rơi xuống.
"Nữ nhi! Ha ha ha, ngươi thật sự là nữ nhi của ta sao?" Phụ thân ta lộ ra sát ý trong mắt!
"Phụ thân sao lại nói thế? Nữ nhi từ nhỏ không dám trái lời phụ thân. Người bệnh rồi thì phải giữ gìn sức khỏe, nữ nhi nguyện ngày ngày ở bên giường hầu hạ, đến khi người khỏe lại." Ta phải giữ vững tình thế.
Nhưng trong lòng ta vô cùng vui sướng, quả nhiên kiếp này, ta có thể dùng cách của chính mình để hủy diệt ông.
Vì mẫu thân, vì Triệu Lân mà báo thù.
Hồ Hành Mật bị hổ bệnh mà Vương thị chuẩn bị sẵn g.i.ế.t c.h.ế.t, hổ của Vương thị cũng khiến ta và Triệu Lân rơi xuống vực.
Cuối cùng bộ da hổ ấy lại trở thành món quà ta mạo hiểm tính mạng dâng cho Thái tử – một tấm chân tình thâm sâu.
Mọi chuyện quá đỗi kỳ lạ, và mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Vì thế, cuối cùng ông cũng bắt đầu liên hệ sự khác thường của mình với những thay đổi của ta.
Nhưng cho dù ông có nghĩ nát óc, cũng tuyệt đối không thể ngờ rằng ta đã sống lại một lần nữa.
Ông bắt đầu sợ hãi điều chưa biết, sợ hãi mất đi quyền kiểm soát, cho nên mới muốn thay bằng muội muội dễ khống chế hơn để lên làm chính thất.O mai d.a.o muoi
Theo tính cách của ông, sau khi ta tự mình nhận tội với Thái tử xong, ông nhất định sẽ g.i.ế.t ta.
Bởi vì ông muốn biết, liệu sự suy yếu về thể xác lẫn tinh thần của mình có liên quan đến ta không.
Cho dù chỉ là nghi ngờ, ông cũng sẽ không nương tay.
Ta bị giam lỏng trong phủ, chỉ chờ Thái tử đến đối chất.
Cuối cùng, ta cũng đã đối mặt với cơn nguy cơ lớn nhất kể từ khi sống lại..
16
Các thị nữ của ta đều đã bị giam vào ngục trong phủ, giờ đây quanh ta chỉ toàn là người của phụ thân.
Dù ta có không quan tâm đến sống c.h.ế.t của họ mà lật lời ngay tại chỗ, nhưng như phụ thân đã nói, ta cũng sẽ “c.h.ế.t vì bệnh”, mà một khi người c.h.ế.t rồi thì mọi thứ cũng thành hư vô. Triệu Hòa đến rồi.
Ta thậm chí không thể có bất cứ ám chỉ nào bằng lời, từng chữ từng câu nhất định phải nói đúng như phụ thân đã dạy.
Nhìn “cây hương thơm” đang chậm rãi thiêu đốt thời gian, ta cũng như thể đang chân trần đứng trên con đường dài kết bằng vô số que hương đang cháy rực.
Đầu hương đỏ rực thiêu cháy bàn chân ta, nhưng hai bên đều là vực sâu vạn trượng, ta không nơi nào để trốn.
Chỉ trong chốc lát, đường hương sau lưng ta sụp đổ, ta muốn tiến lên, phía trước cũng bắt đầu rạn nứt.
Giây phút định đoạt vận mệnh của ta, cuối cùng cũng đến.
Thái tử Triệu Hòa đã đến, hắn nhìn ta, ánh mắt như bị màn hương khói bao phủ.
Đúng như ta vừa mới nghĩ đến cảnh đáng sợ ấy — hắn đang lưỡng lự giữa tin và không tin.
Ta chỉ có thể đánh cược rằng kiếp này, Triệu Hòa đã kiên định, không còn do dự nhu nhược.
"Diệu Châu, Tùy Châu đã nói với ta hết cả rồi. Nhưng ta muốn nghe chính miệng nàng nói ra."
"Là sự thật hoàn toàn." Ta nói đúng từng chữ mà phụ thân đã dạy.