Trọng Sinh Về Ta Trở Thành Thái Tử Phi

Chương 6



Tiểu nha Tiểu Thúy đến bẩm báo khi đang chải đầu: 

 

“Thái tử phi, sứ thần của Chi Ngô Quốc đến triều cống. Tối nay hoàng cung mở yến tiệc.”

 

Chi Ngô quốc... chính là nơi mà Tần Lãng từng dâng cho...

 

Ta còn nhớ rõ cái hoàng cung hoang đường .

 

Thị vệ bưng mặc xiêm y mỏng tang lên điện.

 

Hoàng đế và đại thần Chi Ngô Quốc đó, như thể một con vật lạ.

 

Sự khinh nhờn với “Thần nữ” khiến lũ nam nhân vô cùng hưng phấn.

 

Những cơn ác mộng như xé toạc , thi ùa về.

 

“Thái tử phi! Người ? Có chỗ nào khỏe ạ?”

 

Giọng Tiểu Thúy kéo về với hiện thực, chiếc lược trong tay bẻ gãy làm đôi, lưng áo toát mồ hôi lạnh.

 

“Không , chải đầu .”

 

Ta định tinh thần.

 

Có những thứ, sớm muộn gì cũng đối mặt. 

 

Giờ là Thái tử phi, còn là “Thần nữ” trôi dạt nơi biên giới nữa. 

 

Không gì sợ.

 

10

 

Bách tính trong nước an cư lạc nghiệp, binh lực hùng mạnh, Chi Ngô quốc đến triều cống chỉ là một nước nhỏ thần phục mà thôi.

 

Sứ thần Chi Ngô Quốc đến hơn chục , ngay cả hoàng tử của bọn họ cũng mặt. 

 

Họ mang theo lễ vật, chỉ cầu một điều là giữ cho biên giới yên . 

 

Không chỉ dâng vàng bạc đặc sản, mà còn mang theo mấy mỹ nhân dị vực.

 

Mỹ nhân mắt xanh da trắng, xiêm y khác lạ, để lộ cả mảng da thịt, chẳng hề sợ ánh mắt của bá quan văn võ, thậm chí còn chủ động uốn éo hình đầy nhiệt tình.

 

Hoàng đế nheo mắt tít, ông giờ đây chẳng buồn hỏi han chính sự, phần lớn triều vụ đều giao cho Cảnh Thời xử lý, bản thì chỉ lo hưởng lạc.

 

“Đây là các công chúa của Chi Ngô quốc, dâng tặng cho hoàng thượng và Thái tử.”

 

“Hay lắm.” 

 

Hoàng đế vỗ long ỷ. 

O Mai d.a.o Muoi

“Sứ thần Chi Ngô Quốc thành ý như , gì thì cứ mở miệng.”

 

Sứ thần liền dâng thư thỉnh cầu, cùng các đại thần chén rượu chuyện trò vui vẻ.

 

Lúc rượu ngà ngà, sứ thần hưng phấn chằm chằm mặt , lớn tiếng :

 

“Ta từng gặp tỷ tỷ của Thái tử phi ở biên cương, quả nhiên là tỷ ai cũng là tuyệt sắc.”

 

Cảnh Thời nhíu mày: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sứ giả, ở triều mà bàn luận Thái tử phi, là tội c.h.é.m đầu.”

 

“Ôi chao, là vô lễ, mong Thái tử đừng trách.”

 

Ta lạnh lùng thầm trong bụng, sợ là đang bắt đầu nhòm ngó Thẩm Tùng Nguyệt .

 

Trận sóng ngầm nhỏ ca múa yến tiệc che giấu .

 

thì còn khẩu vị, chẳng ăn gì.

 

Quả nhiên, đời Tần Lãng vẫn khác gì kiếp , mất thì Thẩm Tùng Nguyệt càng bóp chặt trong lòng bàn tay.

 

Lũ già , e là nhớ nhung “Thần nữ” bao lâu .

 

Trên đường rời cung, trong xe ngựa của và Cảnh Thời còn ép mang theo một mỹ nhân mắt xanh.

 

Ta trừng mắt lườm , chỉ nhún vai, như thể : 

 

“Cô cũng cách nào.”

 

11

 

Trở về Đông cung, Quý lương còn đón :

 

“Thái tử phi về muộn ? Thiếp nấu sẵn canh ngọt .”

 

“Không cần.” 

 

Ta lắc đầu, thẳng hậu viện.

 

Cảnh Thời gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời bụng.

 

Ánh mắt Quý lương xuyên qua Thái tử, rơi thẳng mỹ nhân mắt xanh phía , chiếc khăn tay trong tay nàng gần như siết nát, bật châm chọc:

 

“Chao ôi, Thái tử thật chịu khó ‘chăm sóc’ hậu viện, còn sợ Thái tử phi đủ bận ?”

 

“Nào trách Thái tử phi chẳng thèm để ý tới .” 

 

Dứt lời, nàng cũng bước hậu viện.

 

Chỉ còn Thái tử và thị vệ trong tiền sảnh.

 

Đêm đó, mơ màng giường, trong đầu vẫn là hình ảnh đám sứ thần Chi Ngô quốc, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.

 

Trong cơn mê mệt, cảm thấy một cánh tay từ phía vòng qua .

 

“Trân Tinh...”

 

“Tiểu tinh tinh...”

 

Ta từ từ mở mắt, từ khi nào Cảnh Thời lên giường, ôm lấy cuộn tròn trong lòng .

 

“Hôm nay nàng thật kỳ lạ, từ đến nay từng thấy nàng ghen tuông, chắc chắn vì mỹ nhân đó, đúng ?”

 

“Rốt cuộc nàng đang sợ điều gì?”

 

Trước mặt Cảnh Thời, gần như là vô hình. 

 

Hắn tỉ mỉ đến mức đáng sợ, chắc chắn nhận điều gì đó ...