Trọng Sinh Xử Lý Đích Tỷ Trà Xanh, Tâm Địa Rắn Rết

Chương 4



Ánh mắt nàng ta vụt tối, bất ngờ đẩy nhị tỷ một cái:

 

"Ngươi không được hưởng nữa rồi."

 

Nhưng vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, nhị tỷ lại nắm chặt lấy cổ áo của Lâm Dao Âm.

 

Sau một tiếng bõm, cả hai cùng rơi xuống làn nước cuồn cuộn.

 

Bà v.ú của Lâm Dao Âm đang lẩn trong đám đông lập tức nhảy ra kêu lớn giống như kiếp trước:

 

"Không hay rồi, nhị tiểu thư rơi xuống nước rồi, danh tiếng trong sạch của cô nương quý giá hơn trời, xin các vị công tử thiếu gia niệm tình mà chừa cho tiểu thư một con đường sống!"

 

Nhóm nhị lang đang định nhảy xuống cứu người nghe vậy thì dừng lại động tác của mình.

 

Lý ma ma mặt mũi đau thương nghẹn ngào bật khóc trước mặt mọi người:

 

"Thương thay nhị tiểu thư tuổi còn xuân xanh nhà ta, nay lại sắp bị nước sông nuốt mất. Nếu như Chu công tử mà..."

 

Lời của bà ta còn chưa dứt, lại nghe một tiếng bõm vang lên.

 

6

 

Tam tỷ đã phi thân nhảy xuống nước, chỉ vài lượt vùng vẫy đã kéo được nhị tỷ lên.

 

Giữa tiếng hoan hô vang dậy, sắc mặt ma ma trở nên cứng ngắc.

 

“Tam tiểu thư biết bơi vậy từ bao giờ vậy?”

 

Ta không đáp lời bà ta, chỉ tay về phía một vệt xanh biếc đang dần biến mất trên mặt sông, khẽ cười cất tiếng:

 

“Đại tỷ đã bị dòng nước cuốn đi rồi, Lý ma ma còn rảnh rỗi lo chuyện này sao?”

 

Sắc mặt Lý ma ma đột nhiên thay đổi:

 

“Gì cơ? Sao lại có đại tiểu thư?”

 

“Mau, mau cứu người đi!”

 

Vì lời cảnh cáo của bà ta trước đó, chẳng ai dám liều mình xuống nước.

 

Trơ mắt nhìn Lâm Dao Âm theo từng đợt sóng nổi mà trôi càng lúc càng xa, khi ấy bà ta mới hoảng hốt đi tìm Ninh Trường Viễn.

 

Thế nhưng vừa xoay người đã thấy đột ngột có kẻ từ bờ sông nhảy xuống, trong chớp mắt đã bị dòng nước cuốn mất bóng hình.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, người đó đã ôm lấy thân thể của Lâm Dao Âm.

 

Khi hắn nhếch môi cười với ta từ xa, ta mới nhoẻn miệng len lén trở về trong đám người.

 

Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng thét đầy cuồng loạn của Lý ma ma.

 

Vì người ôm Lâm Dao Âm lên bờ lại là một người chột mắt ăn mặc rách rưới, hắn còn thấy Lâm Dao Âm không còn hơi thở, bèn cởi vạt áo nơi n.g.ự.c của nàng ta, liên tục ép n.g.ự.c cứu người, thậm chí còn miệng đối miệng truyền khí cho nàng ta.

 

Cảnh tượng cứu người này không chỉ bị tất cả các công tử, quý nhân trong kinh thành đến xem náo nhiệt tận mắt nhìn thấy, mà còn bị Ninh Trường Viễn vừa vội vã đến nơi bắt gặp ngay tại trận.

 

Sắc mặt hắn tái nhợt, điên cuồng gào lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Ngươi mau dừng tay, dừng tay lại. Dù nàng có c.h.ế.t cũng không thể để bị vấy bẩn thân thể như thế!”

 

“Tiện nhân cơ thể bẩn thỉu, đức hạnh của ngươi không toàn vẹn, ta muốn bỏ ngươi.”

 

Lâm Dao Âm vừa mới mở mắt, còn chưa kịp rời ánh nhìn khỏi khuôn mặt của tên chột mắt đã nghe một tiếng sét như xé trời đánh thẳng xuống đầu nàng ta.

 

Thử thách thuộc về nàng ta, đã chính thức bắt đầu.

 

Thanh đao trần tục từng c.h.é.m c.h.ế.t nhị tỷ ở kiếp trước, cuối cùng cũng rơi xuống đầu nàng ta.

 

Nàng ta không còn cách nào chống đỡ, hoảng loạn gào lên:

 

“Phu quân, thiếp bị hại mà!”

 

“Là Lâm Huyền Tố, chính nàng ta đẩy thiếp xuống nước, mọi chuyện đều do nàng ta bày ra. Thiếp bị oan!”

 

“Vậy sao?”

7

 

Chu lão phu nhân từ trong đám người bước ra, bà cười lạnh mà cúi đầu nhìn xuống Lâm Dao Âm:

 

"Nhưng lão thân cùng quận chúa ở trên lầu ba của thuyền đã nhìn thấy rõ ràng, ai đẩy ai xuống nước, còn cần bà già này phải nói rõ sao!"

 

Sắc mặt Lâm Dao Âm trắng bệch, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

 

Nàng ta mang theo tia hy vọng cuối cùng quỳ bò đến trước mặt Ninh Trường Viễn, nắm chặt lấy vạt áo của hắn:

 

"Một ngày phu thê trăm ngày tình nghĩa, họ không tin thiếp, nhưng chàng không thể không tin thiếp được."

 

"Thiếp sao có thể hại chính mình? Là Lâm Huyền Tố, nàng ta kéo thiếp xuống nước, cố ý sắp đặt tên ăn mày làm nhơ nhuốc thân thể thiếp, nàng ta muốn ép thiếp vào chỗ c.h.ế.t đó. Phu quân, xin chàng cứu thiếp!"

 

"Giết tên ăn mày hạ tiện kia đi, g.i.ế.c hắn rồi thì mọi chuyện đều xong cả."

 

Mặc dù Ninh Trường Viễn đa tình, nhưng vẫn có chút tình cảm với Lâm Dao Âm, trong nỗi do dự bèn nhìn về phía Ninh lão phu nhân.

 

Quận chúa cười khinh miệt, lắc đầu với Ninh lão phu nhân:

 

"Nếu không nhờ tên ăn mày kia liều mạng cứu người, chỉ e nàng ta đã sớm c.h.ế.t trong nước sông cuồn cuộn. Nay không cảm ơn cứu mạng của người ta lại còn lấy oán báo ân, muốn đoạt mạng người ta, đúng là tâm địa độc ác."

 

Người được gọi là ăn mày kia phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất, mạnh mẽ nói:

 

"Tuy tiểu nhân nghèo khó, nhưng không phải ăn mày. Ta đã có thê tử con cái, chưa từng có ý mạo phạm vị phu nhân này, càng không có ý đòi hỏi báo đáp gì cả."

 

"Mẫu thân ta thường dạy, làm việc thiện tích đức, tích phúc cầu bình an cho gia đình. Thê tử ta bệnh nặng, ta liều c.h.ế.t xuống nước cứu người cũng chỉ mong ông trời thấy ta lương thiện mà để nàng sống thêm vài ngày, không mong cầu gì khác."

 

Ngụy Danh một mắt dập đầu cốp cốp vang lên từng tiếng, chớp mắt đã m.á.u me đầy mặt.

 

Mọi người không ai là không cảm thán tình nghĩa sâu nặng của hắn với phu nhân.

 

 

Thậm chí có người kinh ngạc thốt lên:

 

"Hắn... chẳng lẽ là Ngụy Danh? Người từng mất một mắt vì cứu người khỏi miệng sói năm đó?"

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com