Trọng Sinh Xử Lý Đích Tỷ Trà Xanh, Tâm Địa Rắn Rết

Chương 7



11 

 

Ánh mắt tam tỷ lạnh lùng: "Lại dùng mánh cũ, ngươi chỉ có thể thất bại thảm hại."

 

Nhưng Lâm Dao Âm vẫn không chịu học được bài học, vẫn ra tay với tam tỷ.

 

Sau khi tam tỷ mặc y phục trắng, từ trên du thuyền nhảy xuống dòng nước cứu đại tỷ, nàng ấy đã nổi danh khắp kinh thành.

 

Dũng cảm, quyết đoán, khí phách và can đảm không thua kém nam nhi.

 

Vì thế, các buổi tụ họp lớn nhỏ ở kinh thành gửi thư mời đến tay nàng ấy như tuyết rơi, chất đầy trên bàn của nàng ấy.

 

Nàng ấy phiền muộn không sao chịu nổi, phụ thân thì cố ý hay vô tình ám chỉ nàng ấy nên bám vào cành cao, nắm lấy mối quan hệ thông gia với các gia tộc quyền quý để giúp Lâm gia duy trì mối quan hệ sắp sụp đổ.

 

Việc hôn sự của Lâm Nghiễn Thư đã đến bước phải đổi thiếp canh, vậy mà tiểu thư của phủ Thái Phó lại bỗng dưng im bặt.

 

Hai người liên tiếp gây áp lực lên tam tỷ, bảo nàng ấy nhất định phải nắm lấy môn hộ cao hơn Ninh gia, nhằm mang lại quyền lực và phú quý lớn hơn cho gia tộc.

 

Phụ thân còn vô sỉ “mời” Bội di nương không quan tâm đến thế sự ra mặt:

 

“Nàng là nương của nó, đương nhiên việc này phải do nàng ra mặt khuyên nhủ mới hợp tình hợp lý.”

 

Bội di nương ánh mắt chứa đầy lệ, khó khăn lên tiếng với nữ nhi:

 

“Hoạ Vãn, có thể nể tình di nương mà cứu hắn không?”

 

Người phải cứu là tình nhân cũ của di nương,  người bị phụ thân nàng giữ trong tay!

 

Tam tỷ khí phách kiên cường, nhưng thứ được bao bọc bên trong lại là một bản thân đã vỡ nát.

 

Nàng ấy lạnh lùng hỏi lại: “Từ nhỏ đến lớn, khi ta thiếu ăn thiếu mặc, người có bao giờ vứt bỏ mặt mũi đi cầu xin phụ thân một lần không? Mỗi lần ta cầu xin người giúp ta một chút, người không nhét cho ta cuốn sách, thì cũng là bảng chữ, dỗ dành ta nói con người phải có cốt cách, không thể dễ dàng khuất phục.”

 

“Vậy giờ đây, người lại đang khuất phục vì ai? Hắn còn quan trọng hơn nữ nhi của người sao? Rốt cuộc người có trái tim hay không?”

 

Bội di nương lung lay chực đổ, tam tỷ ép hỏi từng câu:

 

“Hắn muốn c.h.ế.t thì để hắn c.h.ế.t đi, để người không còn phải canh cánh trong lòng nhớ mãi không quên.”

 

“Ra ngoài! Ta muốn đọc sách, muốn viết chữ, cốt cách của ta không thể dễ dàng khuất phục. Chính người đã dạy mà đừng quên~”

 

Sau khi Bội di nương bị đuổi đi, tam tỷ không viết một chữ, không lật một trang giấy.

 

Nàng ấy ngồi ngây ra một lúc lâu rồi mới hỏi ta:

 

“Muội sống lâu hơn ta, sau này bà ấy thế nào rồi?”

 

“Chết rồi!”

 

12 

 

Nàng ấy ngẩn người, rồi hiểu ra mà bật cười:

 

"Không sai, cuối cùng ai mà chẳng chết."

 

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt nàng ấy làm cho làn da trở nên tái nhợt đến mức khiến người khác phải rùng mình, ta không đành lòng lừa dối nàng ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Bà ấy vì tỷ mà báo thù, dỗ dành phụ thân vào viện của bà ấy, nhưng lại giấu một thanh d.a.o g.i.ế.c người dưới gối. Đáng tiếc, nhát d.a.o đó của bà ấy không c.h.ế.t người, ngược lại bị phụ thân treo ở nhà kho, đánh gãy tứ chi, bỏ đói đến chết.”

 

Không khí như ngừng lại trong chốc lát.

 

Nước mắt của tam tỷ rơi lộp bộp xuống sách, nàng ấy vừa cười vừa nói:

 

"Bà ấy là người nhu nhược như thế, lại còn có lúc dũng cảm đến vậy, thật đáng tiếc, ta đã không nhìn thấy."

 

Ta ôm nàng ấy vào lòng, lồng n.g.ự.c khó chịu như nhét đá:

 

"Người ấy, vì Bội di nương có thể sống mà nhẫn nhục suốt đời. Nhưng sau khi Bội di nương qua đời, hắncầm bút bước vào trường thi. Ngày đầu tiên nhập sĩ, hắn đã đập đầu c.h.ế.t trên cao đường, lấy m.á.u viết thư tố cáo Lâm Thượng Thư g.i.ế.c con đoạt thê, trời đất khó dung."

 

Thân thể tam tỷ run rẩy.

 

Ta tiếp tục nói:

 

"Đáng tiếc, như con kiến đụng vào cây, ngoài việc thêm vào những mạng người nhỏ bé không đáng kể, ngay cả góc áo của họ cũng không thể làm vấy bẩn.

 

"Tam tỷ, dưới bức tường cao này, chúng ta đều là quân cờ và đồ vật trong tay phụ thân để mặc hắn sắp đặt, nhưng nếu ra khỏi bức tường cao này, sẽ còn có những bức tường cao hơn."

 

Thân thể tam tỷ lảo đảo, mắt mở to nhìn ta:

 

"Quan Quan, muội..."

 

Ta kiên định nhìn vào tam tỷ:

 

"Có nữ học thì sao, dù fam tỷ có dạy ra nhiều nữ tử tài giỏi đi nữa cũng chỉ là bồi dưỡng các chủ mẫu ưu tú cho các gia đình quyền quý mà thôi."

 

"Trong hậu viện, số phận của nữ tử mỏng manh như giấy. Trên triều đình, lại càng là nơi một tay nam nhân thao túng. Nói là cho phép nữ tử thi cử, thật ra cũng chỉ là để nữ tử đi qua một vòng mà thôi."

 

"Công chúa đã sáu mươi ba tuổi, thân thể bà ấy ngày càng suy yếu, khi bà ấy nhắm mắt xuôi tay tuổi cũng chưa đầy bảy mươi. Lúc đó, ai có thể bảo vệ nữ học, ai có thể đứng trên triều đình, chống đỡ cho nữ tử?"

 

Tam tỷ mềm nhũn ngã quỵ xuống ghế:

 

"Vậy ý của muội là..."

 

Ta nắm bàn tay lạnh như băng của nàng ấy:

 

"Ta quá nhỏ, đức tài chẳng bằng tam tỷ, sắc đẹp và tiền bạc cũng không thể so với nhị tỷ, chỉ có thể đòi một món nợ m.á.u phải trả bằng m.á.u trong trạch viện này, làm d.a.o g.i.ế.c người, làm thang trèo lên cao cho tam tỷ. Kiếp này, ta không phục vận mệnh của mình, cũng không phục vận mệnh của tất cả nữ tử."

 

"Ta muốn bước ra khỏi bức tường cao của Lâm gia, cũng muốn giẫm nát những bức tường cao của thế tục. Tam tỷ, tỷ có muốn thử không?"

 

Tam tỷ suy tư một lúc lâu rồi cười:

 

"Nam tử mong cầu đức tài và sắc đẹp của nữ tử, sao nữ tử lại không thể mưu cầu quyền thế và phú quý của nam nhân? Lâm Dao Âm muốn quyền thế của Ninh gia, nhị tỷ muốn phú quý của Chu gia, nếu ta muốn quyền thế cao hơn thì sao?"

 

Nhưng nàng ấy lại thở dài:

 

"Chỉ tính toán như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, ta có cơ hội nào đây."

 

"Không, cơ hội của tỷ đã có từ khi nhị tỷ rơi xuống nước. Hôm đó, từ đầu đến cuối ánh mắt của thái tử vẫn chỉ dừng lại trên người tỷ."

 

"Tuy giả nhân giả nghĩa nhưng xuất thân từ trung cung, lại được bệ hạ vô cùng yêu thương. Thay vì từng bước g.i.ế.c lên, không bằng cưỡi gió của Đông cung, bay thẳng lên cao."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com