"Xin, xin lỗi, tôi không biết đây là nhà của các bạn!
"Xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi lập tức rời đi!"
Cô ấy loạng choạng quay người định đi, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nhanh chóng đóng băng trong không trung thành những tảng băng trong suốt.
Những bà mẹ và fan của nữ chính trong bình luận đều cảm thấy rất đau lòng.
【Nhà của cô thì sao chứ, sao lại phải dữ vậy! Có tiền thì giỏi lắm à!】
【Đã là tận thế rồi, mấy người giàu có vô tâm như các cô cuối cùng cũng sẽ rơi vào vũng bùn thôi!】
Nghe xong, tôi không nhịn được mà lắc mắt một cái.
Làm sao mà được vậy? Còn điên cuồng hơn tôi, mấy kẻ bị bệnh thần kinh.
"…Nam Ân?"
Đằng sau, bạn thân Hạ Chí Lạc yếu ớt gọi tên tôi.
Tôi không muốn dây dưa thêm với họ, đang định đóng cửa quay lại.
Thế nhưng, một luồng sát khí lạnh lẽo đột ngột cuốn theo cơn gió lạnh ập tới.
Tôi không kịp tránh, bị một người đàn ông nắm chặt cổ, nhấc bổng lên bằng một tay.
Quả thật là năng lực siêu mạnh mà tôi không thể đụng vào.
Đầu óc nhanh chóng thiếu oxy, suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ.
Ánh mắt vốn lạnh lùng của người đàn ông giờ đỏ như máu, như con rắn độc nhìn chằm chằm vào tôi, từ từ thốt ra hai chữ.
"Xin lỗi."
Cô gái bên cạnh lau nước mắt, nghẹn ngào không ngừng, nhưng lại không chịu lên ngăn cản, chỉ giả tạo nơi ra vài lời thêm dầu vào lửa:
"Thôi đi, A Hào, cô ấy không cố ý đâu.’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Buông cô ấy ra đi."
Người đàn ông dùng tay còn lại xoa đầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng.
"Không, Mục Mục, tôi sẽ không để ai bắt nạt em."
Mục Mục cảm động nhìn hắn, "A Hào, anh thật tốt với em."
Bình luận bị ngọt ngào làm cho phát cuồng, liên tục xuất hiện những bong bóng hồng ngay trước mặt tôi.
Không ai quan tâm đến sắc mặt tôi tím tái, đôi chân không ngừng đạp loạn, sắp ngất vì thiếu oxy.
Trong mắt họ, mạng sống của tôi không khác gì một con kiến hèn mọn.
Ánh mắt của người đàn ông lại chuyển về phía tôi, lạnh lùng không chút cảm xúc. "Xin lỗi Mục Mục."
Máu trào ra từ khóe miệng tôi, tôi khẽ rướn cổ, gắng gượng thốt ra một câu: "Mơ đi."
"Rất tốt."
Lực tay của người đàn ông đột ngột siết chặt, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng khớp cổ họng mình kêu răng rắc.
Tôi dùng đôi mắt đỏ như m.á.u nhìn chằm chằm vào hắn, lén lút giơ tay lên, chuẩn bị sử dụng vũ khí bí mật giấu trên cánh tay để kết liễu hắn ta.
Hạ Chí Lạc vất vả nâng người dậy từ mặt đất, trong tay cô ấy cầm một chiếc điều khiển đen, giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng.
"Dừng lại. Dù các người là ai, cũng phải buông bạn tôi ra. Không thì dưới biệt thự này tôi đã chôn 200 cân thuốc nổ, chỉ cần ấn nút, tất cả chúng ta sẽ cùng chết."
Tay tôi vốn định ra đòn lại mềm nhũn rũ xuống, vô lực nhìn cô ấy đầy tội nghiệp.
Ánh mắt người đàn ông trở nên u ám, đột ngột quăng tôi vào trong nhà.
Lạnh lùng nói: "Hy vọng bạn của cô sau này sẽ hiểu lễ phép."
Lưng tôi đập vào cạnh bàn sắc nhọn, cơn đau xuyên thấu, như thể xương sống bị vỡ vụn.
Tôi mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng ở cửa, từ từ nhếch miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Tốt lắm.
Nam nữ chính trong tiểu thuyết tận thế, đúng không? Tôi sẽ nhớ các người.
Mục Mục bắt gặp ánh mắt của tôi, không tự giác lùi lại vài bước, miệng mím lại, nước mắt lại sắp rơi.
Hào Thần chắn trước mặt cô ấy, sắc mặt không mấy dễ chịu.