Trong Tận Thế, Tôi Tự Cứu Mình... Trở Thành Nhân Vật Chính

Chương 5



 

5.

Nhưng những bình luận như những linh hồn đòi mạng cứ bay qua trước mắt tôi.

【Thật tuyệt, cuối cùng thì tình tiết này cũng đến rồi! Cố Nam Ân và Hạ Chí Lạc, hai kẻ phiền phức, sẽ sắp c.h.ế.t ở chợ giao dịch này.】

【Còn Mục Mục của chúng ta không những có thể hấp thụ năng lực chữa trị hiếm có, mà còn có thể nhận được biệt thự này một cách không đau đớn, từ nay sẽ sống an nhàn trong tận thế!】

【Mong chờ quá! Chuẩn bị sẵn sàng rồi.jpg】

Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trong không gian, chiếc d.a.o bướm trong tay lại bắt đầu quay tự động.

"Tôi đi."

Đừng vội, còn chưa biết ai sẽ là người thắng cuộc đâu.

Vì biệt thự là của Hạ Chí Lạc.

Vậy thì—

Năng lực chữa trị hiếm có mà họ nói, chắc cũng là của cô ấy.

Nhà thi đấu và khu biệt thự nằm hai hướng Nam Bắc, cách nhau khá xa.

Nhiệt độ ngoài trời đã giảm xuống dưới âm mười độ, đi bộ rõ ràng không phải là một lựa chọn thực tế.

Vì đã quyết định sẽ cùng nhóm, Hạ Chí Lạc cũng không giấu giếm gì nữa.

Cô ấy cùng tôi kiểm tra lại những vật phẩm chuẩn bị để đổi, sáng hôm sau liền lái chiếc xe địa hình đã được cải tạo từ trước ra từ gara dưới lòng đất.

Nhờ vào việc bác trai của Hạ Chí Lạc đã phát hiện được sự bất thường về thời tiết, chúng tôi chuẩn bị cũng khá đầy đủ.

Tôi im lặng thay lốp xe cho chiếc ô tô sao cho phù hợp với điều kiện hiện tại.

Lắp lốp xe tuyết và xích chống trượt, rồi nhét hai thùng xăng dự phòng vào cốp sau, nhóm chúng tôi chuẩn bị lên đường.

Chiếc Hummer quân đội lướt qua thành phố trắng xóa.

Càng đến gần nhà thi đấu, trên đường càng nhiều người đi lại với bộ đồ dày cộp, bước đi khó khăn.

Nhiều người, áo quần rách rưới, đi được một lúc rồi đột ngột ngã xuống đất, không thể đứng dậy nữa.

Tô Mục Mục ôm ly trà sữa nóng hổi mà Hào Thần mới pha cho cô ta, nhìn những người vất vả ngoài cửa sổ xe, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Khi một đứa trẻ lại ngã trước mặt, Tô Mục Mục quay mặt đi, không đành lòng lên tiếng.

"Anh Hào Thần, chị Hạ Chí Lạc, chị Nam Ân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hay là chúng ta chia một ít vật tư cho nó, để nó có thể về nhà sớm?"

Hào Thần ôm cây xà beng không nói gì. Anh ta luôn chiều Tô Mục Mục, không cần nói cũng hiểu là đồng ý.

Hạ Chí Lạc cau mày ngừng lại:

"Tiểu thư Tô, nếu bây giờ dừng lại chia vật tư, tất cả mọi người sẽ ùa vào."

"Lúc đó, chúng ta mới là những người gặp nguy hiểm."

Tô Mục Mục thất vọng cúi đầu.

"Được rồi, nhưng nó trông thật tội nghiệp..."

Ngay khi nghe vậy, những bình luận lại bắt đầu chỉ trích Hạ Chí Lạc.

【Ôi Mục Mục thật là tốt bụng!】

【Cái nữ phụ ác độc, vật tư của họ rõ ràng dư thừa, nhưng lại không muốn cứu một đứa trẻ, thật là m.á.u lạnh!】

【Mục Mục tốt, Hào Thần tốt, Hạ Chí Lạc và Cố Nam Ân xấu!】

Tốt bụng?

Tôi cười lạnh một tiếng.

Lùi xe một cách gọn gàng, quay lại bên cạnh cậu bé nhỏ vừa ngã, tôi nhanh chóng hạ cửa sổ xe xuống, nhẹ nhàng nói với Tô Mục Mục.

"Chị và Hạ Chí Lạc không có nhiều vật tư dư thừa."

"Đây, nếu em có vật tư thừa thì cứ chia cho nó đi."

Cậu bé nhỏ vừa từ trong đống tuyết bẩn bò dậy, người đầy bùn đất, ngây người nhìn vào Tô Mục Mục, người đang cầm ly trà sữa với làn da trắng hồng.

Ly trà sữa bốc lên hơi nóng, mùi thơm ngọt ngào theo làn gió bay vào mũi thằng bé.

Thật thơm!

Cậu bé đã đói rất lâu, đôi mắt sáng lên, không chút do dự giơ tay ra muốn giành lấy.

Tô Mục Mục chưa kịp lên tiếng, thì bàn tay bẩn thỉu đầy xương của cậu bé đã vươn thẳng tới cô.

"Á á á!"

Tô Mộc Mộc hét lên rồi liên tục lùi lại, trong cơn hoảng loạn, ly trà sữa đổ gần hết.

Trong mắt cậu bé nhỏ tràn đầy sự trân trọng đối với thức ăn, cậu vội vàng nắm lấy tay Tô Mục Mục, muốn nói gì đó.

Tô Mục Mục đâu có tâm trạng để nghe? Cả người cô ấy gần như muốn thu mình vào vòng tay của Hào Thần.

Hào Thần hơi nhíu mày, cây xà beng trong tay vung mạnh về phía đầu cậu bé.