Trong Tận Thế, Tôi Tự Cứu Mình... Trở Thành Nhân Vật Chính

Chương 7



 

7.

Thị trường có quân nhân mang s.ú.n.g đứng gác cách một quãng, tôi không lo lắng về sự an toàn của cô ấy.

Thuốc lá và bật lửa ở đây rất bán chạy, tôi nhanh chóng đổi được những thuốc thông dụng cần thiết. Chỉ có thuốc tâm lý mà tôi cần gấp, tất cả các người bán đều lắc đầu bảo không có.

Tôi thở dài, quyết định ra ngoài chỗ rìa của thị trường để thử vận may.

Lúc này, dòng bình luận quen thuộc chợt lóe lên trước mắt.

【Á á á, sắp đến rồi sao! Mục Mục sẽ sớm trở thành chủ sở hữu năng lực chữa trị hiếm hoi!】

Tôi lập tức cảnh giác, ánh mắt sắc bén.

Nhanh chóng tìm được hình bóng của Tô Mục Mục trong đám đông, lặng lẽ bám theo.

Cô ta đi một mình trong chợ giao dịch, thỉnh thoảng sờ soạng các con thú bông, chơi đùa với kẹp tóc, trông có vẻ rất thảnh thơi.

Tôi nheo mắt quan sát cô ta với vẻ nghi ngờ.

Có gì đó không ổn, Tô Mục Mục luôn đi với mục đích rõ ràng, đang hướng ra ngoài thị trường.

Cô ta muốn làm gì?

Tôi giữ một khoảng cách an toàn, không để dòng bình luận nhìn thấy, vẫn theo dõi Tô Mục Mục.

Cô ta đi càng lúc càng lệch hướng, nhanh chóng dừng lại ở một góc vắng vẻ, cúi xuống kéo tấm chăn rách để lộ ra một cô bé nằm trong đó.

Cô bé trông khoảng tám chín tuổi, người đầy bẩn thỉu, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh, gần như không còn sức lực, ngay cả nói cũng không nổi.

Chỉ nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng của Tô Mục Mục với ánh mắt cầu khẩn.

Tô Mục Mục chọc chọc vào mặt cô bé, rồi khó chịu sờ soạng khắp người cô bé, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tôi bước vài bước về phía trước, quả nhiên thấy dòng bình luận đang vỡ òa.

【Đúng rồi! Chính là cô bé này!】

【Mục Mục thấy cô bé này khi đang đi dạo, quyết định cứu cô bé. Tiếc là cô bé quá yếu không thể chờ đến lúc Hào Thần đến mà đã chết. Nếu không, chắc chắn sẽ sống sót!】

【Mục Mục đã rất buồn bã một thời gian đấy! Nhưng cũng nhờ vậy mà hấp thụ được năng lực chữa trị của cô bé, từ đó bắt đầu bước lên đỉnh cao trong thế giới tận thế, có thể nói là gặp đại nạn được phúc đấy!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói thật, mấy thứ này chẳng có gì mới mẻ. Người ta gần c.h.ế.t đói rồi, không cho thức ăn còn khóc lóc trước mặt người khác.

Nếu là tôi, chắc chắn sẽ tức giận mà chết. Khi biết không phải ai cũng có thể hấp thụ năng lực, tôi hơi thất vọng.

Lúc đầu cứ tưởng có thể làm cho Hạ Chí Lạc trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng mà—

Những gì Hạ Chí Lạc không có, Tô Mục Mục cũng đừng hòng có.

Tôi lén lấy chiếc ná b.ắ.n đá, chuẩn bị ngắm bắn, nhưng lại thấy Tô Mục Mục như đang giận dữ đá vào cô bé, đứng dậy giậm chân một cái rồi phủi bụi bỏ đi?

Dòng bình luận nổ tung.

【... Cái này không đúng rồi chứ? Mục Mục không phải phải mang cô bé đi tìm Hào Thần sao】

【Chắc tôi nhìn nhầm rồi? Mục Mục đang đá cô bé?】

【Thật kỳ lạ, tác giả sửa lại cốt truyện sao? Tôi nhớ trước đây không phải là tình tiết này.】

Cảm ơn trời, rốt cuộc đám người này cũng phát hiện ra sự bất thường của Tô Mục Mục.

Tôi tựa vào lan can, lạnh lùng chờ đợi khi Tô Mục Mục đi xa, mới cầm thức ăn bước đến bên cô bé.

Cho cô bé ăn một ít ngũ cốc và socola mang theo, sau một lúc, cô bé đã có sức hơn một chút, đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi.

"Chị ơi, em... em nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để trả ơn chị!"

Tôi cười khẽ, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô bé, rồi lấy một chiếc áo khoác dự phòng trong ba lô ra cho cô bé mặc.

"Đừng khóc, cẩn thận bị lạnh, khuôn mặt nhỏ của em còn muốn giữ không?"

"Em tên gì? Chị không cần em làm trâu ngựa gì đâu, nếu muốn cảm ơn, thì cứ theo một chị tên Hạ Chí Lạc là được."

Ngày nào đó nếu tôi mất kiểm soát, có một người có năng lực chữa trị bên cạnh Hạ Chí Lạc, cũng cảm thấy yên tâm hơn khi lên đường.

Cô bé không biết  hiểu hay không hiểu, nghiêm túc gật đầu.

"Em tên là Diệp Thanh Thanh, nhất định sẽ nghe lời  các chị!"