Trong Tận Thế, Tôi Tự Cứu Mình... Trở Thành Nhân Vật Chính

Chương 10



 

10.

Mùi thuốc s.ú.n.g hòa cùng tiếng khóc nghẹn ngào lan tỏa trong không khí, bầu không khí trở nên nặng nề.

Tô Mụ

c Mục ôm lấy đầu gối, nước mắt đẫm ướt.

"Anh Hào, em vừa mới ngã đau lắm."

Hào Thần im lặng một lúc rồi lạnh lùng đáp: "Khi nào xong việc, anh sẽ bôi thuốc cho em."

Màn hình xuất hiện vài dòng bình luận rời rạc: "Ngọt ngào quá."

Với sự hỗ trợ của các đội ngũ an cư, tình hình dần dần ổn định.

Đột nhiên, ánh mắt của tôi lướt qua một đoạn văn.

"Ôi, thực ra ban đầu người lãnh đạo khu an cư này rất có khả năng, làm việc gì cũng tự tay mình, nếu không phải bị thuộc hạ b.ắ.n lén, có lẽ Mục Mục sẽ sống tốt hơn ở đây."

Tôi nhìn xa xa, quả nhiên có lều chỉ huy của lãnh đạo khu an cư đang điều phối chiến sự.

Hạ Chí Lạc nhìn vào mắt tôi rồi mỉm cười nhẹ, "Nếu muốn giúp thì cứ đi đi. Tớ có thể chăm sóc tốt cho mình và Thanh Thanh."

Tôi gật đầu chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ ra bên cạnh mình còn có một "chiến lực mạnh nhất trên thế giới" – Hào Thần.

"Hào Thần, anh  đi không?Người ta vừa cứu chúng ta, không định làm gì để đáp lại sao?"

Hào Thần ánh mắt lóe lên, muốn nói gì đó, nhưng Tô Mục Mục ôm cánh tay hắn ta, nhìn hắn với vẻ đáng thương.

"Anh Hào, em sợ, đừng rời bỏ em, được không..."

Hào Thần giơ tay xoa đầu Tô Mục Mục để an ủi, rồi quay đầu trả lời tôi.

"Không, sự an toàn của Mục Mục đối với tôi là quan trọng nhất."

Tôi lạnh lùng cười nhạo một tiếng, không chút do dự rút cây cung nỏ mạnh mẽ từ trong ba lô rồi xoay người bước đi.

Đám nhân vật chính trong thế giới tận thế này thật vô trách nhiệm, ích kỷ và tự lợi. Vậy mà được tung hô như thần tiên vậy, thật là buồn cười!

May mắn là bên đối diện không có ai sở hữu năng lực tấn công, họ vẫn sử dụng vũ khí tấn công theo cách truyền thống. Cầm chắc cây nỏ trong tay, tôi thản nhiên b.ắ.n hạ một vài tên côn đồ đáng cố tấn công, thu hút sự chú ý của vài người lính phía trước.

Có người thò đầu ra khỏi chiến hào tạm thời giơ ngón tay cái về phía tôi khen ngợi:

“ Giỏi lắm cô bé, đúng là tuổi trẻ tài cao!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhanh chóng nạp mũi vào nỏ, ngắm và b.ắ.n tên côn đồ đang chĩa s.ú.n.g vào mình.

"Chú ơi, chú có thể dẫn cháu đi gặp thủ lĩnh không? Cháu có manh mối quan trọng muốn báo cáo về bọn côn đồ!"

Trong căn lều chỉ huy, bầu không khí căng thẳng nặng nề, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đứng ở giữa.

Tôi được một lính canh dẫn qua khu vực bảo vệ vào trong.

"Thưa báo cáo, có người nói có thông tin về bọn côn đồ!"

Người đứng giữa và trợ lý bên cạnh đồng loạt quay lại, trong đó tôi bất ngờ nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.

Tôi sửng sốt kêu lên, "Bác Hạ?! Bác không phải ở phương Nam sao?"

Ánh mắt của Bác Hạ, bác của Hạ Chí Lạc, cũng lóe lên một tia ngạc nhiên, nhưng ông nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

"Khụ, là cô nói có thông tin báo cáo phải không?"

Tôi nhớ lại chuyện chính và không còn lấn cấn, liền kể lại thông tin tôi thu thập được từ màn hình.

"Đạn dược của bọn côn đồ không đủ, chỉ cần kiên trì thêm nửa giờ, chúng sẽ hết đạn và tự rút lui."

Một người đàn ông mặt vuông trong đám đông cười lạnh.

"Cô nhóc này sao lại biết rõ như vậy?

"Thủ lĩnh, tôi thấy chắc chắn có âm mưu trong đây."

Tôi liếc nhìn người đàn ông đó rồi phản bác.

"Tôi đang ở trong tay các ông, nói dối có ích gì?

"Các lãnh đạo, những gì tôi nói là sự thật."

Bác Hạ cũng lên tiếng bảo đảm cho tôi, "Đứa trẻ này tôi đã nhìn nó lớn lên, không thể sai được."

Người đàn ông được gọi là thủ lĩnh trầm ngâm một lúc, đôi mắt sắc như chim ưng quét một lượt trên người tôi.

"Được rồi, tôi tin cô!"

Dựa trên thông tin này, họ bắt đầu điều động lực lượng để dẫn dụ đối phương tiêu hao thêm đạn dược.

Nửa giờ sau, tiếng s.ú.n.g từ phía đối diện quả nhiên dần dần im bặt.

Khi mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tấn công tiếp, một bóng người bất ngờ lao ra từ góc, rút s.ú.n.g nhằm vào thủ lĩnh đứng giữa.

Tôi mỉm cười đắc ý, đúng như tôi đoán!