Trong bảy ngày ấy, ta đã dặn ngục tốt không được cho nàng một giọt nước nào.
“Bán Hạ? Bán Hạ! Ngươi đến cứu ta đúng không?”
Giọng nàng khàn đặc, mong mỏi nhìn ta:
“Ta biết mà, chúng ta chủ tớ bao năm, ngươi vẫn có chút tình nghĩa với ta, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta mỉm cười, không nói gì, chỉ mở cửa ngục, đưa cho nàng một chén nước.
Nàng vội vã giật lấy, ngửa đầu uống cạn trong một hơi.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt bỗng trở nên quái lạ:
“Nước này… sao có vị lạ vậy?”
Ta bật cười, không thể nhịn được nữa:
“Bởi vì đây là nước rửa chân của ta.”
“Ọe!”
Công chúa Vân Dao lập tức ói ra, ho sặc sụa.
“Tiện tỳ! Ngươi dám cho bổn cung uống nước rửa chân sao?!”
Nói xong, nàng theo thói quen giơ móng vuốt lên, định như trước đây mà cào ta.
Nhưng nàng quên mất—giờ đây, thân phận của ta và nàng đã đổi ngược.
Ba ngày nữa, Thẩm Tập sẽ phong ta làm Hoàng hậu.
Còn nàng, mất đi thân phận Công chúa, chẳng qua chỉ là một thường dân bị giam cầm trong ngục tối.
Ta nắm lấy tay nàng, từ bên hông rút ra thanh đoản kiếm mềm—thứ mà chính nàng đã đích thân tặng cho ta.
“Công chúa, người còn nhớ chuyện năm đó không?”
“Người có nhớ vị trù nương tên Nguyên Anh kia không?”
“Người lấy cớ bà ta dùng bột hạnh nhân làm người dị ứng, nhẫn tâm chặt đứt hai tay bà, lại còn rút cả lưỡi của bà.”
Ta cúi đầu, ghé sát bên tai Vân Dao, từng chữ từng chữ như muốn khắc sâu vào tâm trí nàng:
“Người có biết… bà chính là mẫu thân của ta không?”
Mắt Vân Dao trừng lớn, cả người run rẩy, lệ tràn đầy mi:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Không thể nào… Năm đó ta đã cho người điều tra, toàn bộ gia đình Nguyên Anh đều đã chết… Sao ngươi vẫn còn sống?”
Ta cười nhạt:
“Thật bất ngờ phải không?”
“Phập!”
Lưỡi kiếm vung xuống, cắt đứt cánh tay phải của nàng.
Bàn tay rơi xuống nền đá lạnh.
Gương mặt Vân Dao lập tức trắng bệch, đau đến mức không thốt lên nổi, gần như ngất đi.
Ta nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đỏ ngầu, tơ m.á.u giăng kín.
“Năm đó, ngươi đến trấn An Hà du ngoạn, mua bánh điểm tâm từ cửa tiệm nhà ta. Bên trong đó vốn có bột hạnh nhân. Vậy mà ngươi vẫn ăn ngon lành, nhưng sau này lại lấy cớ bị dị ứng để tra tấn mẫu thân ta đến chết.”