Trúc Mã Cùng Sớm Tối

Chương 1



Khi nào thì Tiểu Khởi mới lớn lên đây?

Đây là câu hỏi mà bé Quyển Quyển bốn tuổi rưỡi đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không tìm ra câu trả lời. Người lớn nói, chờ thêm chút nữa, Tiểu Khởi lớn hơn một chút sẽ không nghịch ngợm như vậy nữa.

Nửa năm trước họ cũng nói như vậy, bây giờ Tiểu Khởi đã hai tuổi rưỡi rồi, vẫn chưa có dấu hiệu khá hơn chút nào.

Quyển Quyển nhìn chăn gối của mình bị làm cho rối tung lên, cùng với cậu nhóc mặc quần yếm đang chui vào trong, quần yếm dính đầy bụi bẩn, Quyển Quyển thở dài, bò lên giường, vỗ vỗ mông Tiểu Khởi, nghiêm túc nói: "Tiểu Khởi, không được mặc quần áo bẩn lên giường."

Tiểu Khởi khựng lại, chậm rãi lui ra, ***** yếm ra trước mặt Quyển Quyển rồi lại chui vào trong chăn.

Nhóc đang giấu trứng khủng long vào trong chăn của Quyển Quyển, đó là món đồ chơi nhóc yêu thích nhất.

"..."

Quyển Quyển lười so đo với nhóc, xuống lầu nói với cha của Tiểu Khởi là Lục Cẩn Thừa.

Lục Cẩn Thừa và Tiểu Khởi là hai cha con căng thẳng nhất, anh hùng hổ đi lên lầu, xách Tiểu Khởi ra ngoài dạy dỗ một trận, Tiểu Khởi không phục, nín nhịn, rồi giơ chân lên đạp vào ngực Lục Cẩn Thừa, may mà Lục Cẩn Thừa đã sớm đề phòng, né tránh sau đó, giơ tay lên đánh một cái vào mông Tiểu Khởi, tiếng đánh rất vang.

Tiểu Khởi oa oa khóc lớn.

Lúc này Quyển Quyển sẽ rất đau lòng, hối hận vì hành động mách lẻo của mình, bé vươn tay ra, nhảy lên muốn đỡ lấy Tiểu Khởi, cầu xin nói: "Chú Lục, đừng đánh em ấy nữa!"

Tiểu Khởi thoát nạn, sau khi chạy thoát khỏi tay cha liền lăn một vòng đến trước mặt Quyển Quyển, ôm lấy Quyển Quyển.

Tiểu Khởi vừa khóc thút thít vừa ôm lấy Quyển Quyển đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ, nước mắt dính vào lớp vải bông mềm mại.

"Em ngoan ngoãn một chút thì có phải tốt hơn không?"

Quyển Quyển rất bất lực, đợi cha đến thay ga giường và vỏ chăn, bé liền dẫn Tiểu Khởi ngồi vào trong, còn vỗ vỗ gối, dỗ dành: "Ngủ đi."

Tiểu Khởi nhét trứng khủng long vào lòng Quyển Quyển, Quyển Quyển cầm lên xem, "Cái này phải ấp bao lâu?"

Tiểu Khởi không hiểu, nhóc chỉ dùng hai tay nhỏ bé bảo vệ trứng khủng long, rồi dùng ánh mắt nói với Chu Tri Mông, đây là quả trứng khủng long rất quý giá.

"Quyển Quyển... đừng làm mất..." Nhóc nói chuyện còn chưa rõ ràng.

Quyển Quyển lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn kéo đầu giường, mở ra, bé cẩn thận đặt quả trứng khủng long vào trong, "Để ở đây sẽ không làm mất, được không?"

Tiểu Khởi gật đầu.

Trước khi đóng chiếc hộp nhỏ lại, Quyển Quyển lại nhìn vào bên trong, bên trong lần lượt là một quả trứng khủng long, hai quả cầu thủy tinh, một chiếc xe đồ chơi và ba chuỗi vòng tay.

Đều là những thứ Tiểu Khởi xem như bảo bối rồi thần thần bí bí nhét vào lòng Quyển Quyển, Quyển Quyển không biết nhóc lấy trộm những thứ này từ đâu ra.

Nhưng đã là tấm lòng của Tiểu Khởi, bé cũng không thể từ chối, bé nhẹ nhàng đặt chiếc hộp nhỏ vào ngăn kéo, rồi trở lại trong chăn, Tiểu Khởi dựa vào người bé .

"Ngủ đi, Tiểu Khởi."

Tiểu Khởi nghiêng đầu một cái là ngủ thiếp đi, trên lông mi còn đọng lại giọt nước mắt.

Quyển Quyển bảo nhóc ngủ là nhóc sẽ ngủ, nhóc rất nghe lời Quyển Quyển, coi lời Quyển Quyển như thánh chỉ.

Bên tai không còn tiếng ồn ào của Tiểu Khởi, Quyển Quyển cũng nhanh chóng buồn ngủ.

Hai đứa nhỏ dựa vào nhau, ngủ ngon lành, hai đứa cộng lại còn chưa cao bằng con gấu bông bên cạnh, dưới lớp chăn hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy nhau, như chưa từng cãi nhau bao giờ.

Cha và ba của họ là bạn tốt nhiều năm, nhà ở gần nhau lại thường xuyên qua lại, Tiểu Khởi sinh ra mở mắt ra người *****ên nhìn thấy là Quyển Quyển, ngoài cha và ba ra, từ *****ên nhóc biết nói cũng là Quyển Quyển.

Quyển Quyển đã sửa rất nhiều lần, "Anh hơn em hai tuổi, em phải gọi anh là anh Quyển Quyển."

Tiểu Khởi bò đến trước mặt Quyển Quyển, nhét đồ chơi vào tay Quyển Quyển: "Quyển Quyển, cho anh chơi."

Chỉ duy nhất chuyện này là nhóc không nghe lời.

Sau này cả hai đều lớn lên, phân hóa, ngay cả cha và ba của Quyển Quyển cũng không tiện gọi Quyển Quyển nữa, đổi thành tên thật của Quyển Quyển là Chu Tri Mông, nhưng Tiểu Khởi vẫn cố chấp gọi Quyển Quyển.

"Lục Khởi Phồn, bây giờ em đã học lớp 9 rồi, không phải ba tuổi nữa, không cho phép em gọi tên ở nhà của anh trước mặt bạn học của anh nữa."

Lục Khởi Phồn có chút khó hiểu, "Tại sao không được?"

Chu Tri Mông nghẹn lời, "... Bởi vì chúng ta đều đã lớn rồi."

"Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện lớn lên? Đến lúc anh sáu mươi tuổi em vẫn sẽ gọi anh là Quyển Quyển," Lục Khởi Phồn thay quần áo thể thao, ôm quả bóng rổ đi đến trước mặt Chu Tri Mông, nói: "Trước đây tất cả mọi người đều gọi anh là Quyển Quyển, bây giờ vừa hay, chỉ có mình em gọi anh như vậy."

Chu Tri Mông ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cậu.

Lục Khởi Phồn tùy ý ném bóng lên xuống hai cái, rồi cúi đầu nhìn Chu Tri Mông, "Chỉ có mình em được gọi anh như vậy."

"Tại sao?"

"Không tại sao cả."

"Lục Khởi Phồn!"

Lục Khởi Phồn xoay người đi ra ngoài cửa, quay lưng về phía Chu Tri Mông vẫy tay, "Em đi chơi bóng đây, Quyển Quyển."