Trúc Mã Cùng Sớm Tối

Chương 31



Chu Tri Mông quyết định ba ngày không thèm để ý Lục Khởi Phồn, anh muốn trừng phạt cậu nhóc hư đốn này một chút.

Ai bảo cậu ngày nào cũng tùy tiện trêu chọc anh?

Đặc biệt là tối hôm qua, thật sự quá đáng!

Mặc dù trong lòng anh hiểu rõ, với mức độ nhiệt tình của Lục Khởi Phồn, những chuyện này sau khi anh và cậu chính thức yêu nhau sẽ không ít, sâu trong nội tâm anh cũng không phải là không thể chấp nhận, nhưng anh vẫn có một cảm giác sợ hãi đến tê cả da đầu. Anh chỉ cần hơi tưởng tượng đến cảnh đó một chút, đặt mình và Lục Khởi Phồn vào, cả người như muốn nổ tung.

Anh không kiểm soát được mà nhớ lại đủ loại hình ảnh thời thơ ấu, sau đó "hu hu" một tiếng ngã xuống giường, úp mặt vào trong chăn, lần *****ên trong đời cảm thấy đau khổ: "Làm sao bây giờ..."

Bạn cùng phòng Hàn Phong vừa lúc từ bên ngoài trở về, nhìn thấy bộ dạng hiếm thấy này của Chu Tri Mông, không nhịn được tò mò: "Cậu yêu rồi à?"

Người Chu Tri Mông cứng đờ, anh cảnh giác ngồi dậy, "Đâu có."

Hàn Phong bày ra bộ mặt đã hiểu rõ, cười xấu xa hất cằm: "Còn giả vờ? Dấu trên cổ còn chưa tan kìa."

Chu Tri Mông lập tức che cổ, Hàn Phong đặt cặp sách xuống, "Tốt lắm, cậu thoát ế nhanh như vậy là điều tôi không ngờ tới, chúc mừng chúc mừng."

Là người duy nhất trong ký túc xá có kinh nghiệm yêu đương, Chu Tri Mông luôn cảm thấy Hàn Phong trưởng thành hơn những người khác một chút. Anh gãi gãi cổ, đứng ngồi không yên một lúc, sau đó không nhịn được đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Phong, nhỏ giọng hỏi: "Phong, cậu với bạn gái quen nhau bao lâu rồi?"

"Hai năm."

"Cũng khá lâu rồi."

Hàn Phong liếc nhìn Chu Tri Mông một cái, cười nói: "Có gì cứ nói thẳng."

"Thật ra..." Chu Tri Mông suy nghĩ một lát rồi quyết định kể cho Hàn Phong nghe: "Là một đứa em trai lớn lên cùng tôi, kiểu phụ huynh là bạn thân của nhau ấy, cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi, từ lúc cậu ấy sinh ra, hai chúng tôi đã ở bên nhau chẳng mấy khi xa cách, bây giờ đột nhiên thay đổi cách chung sống, tôi cảm thấy có gì đó là lạ, cũng không phải ngại ngùng, nhưng tôi luôn không thể thả lỏng được."

Hàn Phong đột nhiên hỏi: "Ở bên nhau nhiều năm như vậy không thấy chán sao?"

Chu Tri Mông lập tức phản bác: "Không đâu."

"Tôi cảm thấy nếu tôi và bạn gái không yêu xa, hai năm chắc chắn sẽ có giai đoạn chán nhau rồi, vì yêu xa nên vẫn còn giữ được chút cảm giác mới mẻ, thật khó tưởng tượng kiểu quen nhau mười tám năm của cậu."

Chu Tri Mông chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, anh suy nghĩ rất lâu, sau đó trả lời: "Nhưng tình cảm lớn lên cùng nhau không giống vậy, tất cả những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời tôi đều có sự tham gia của cậu ấy."

Cụm từ "cùng nhau lớn lên" này bao hàm quá nhiều thứ.

Họ cùng nhau chia sẻ tất cả những lần *****ên trong đời, lần *****ên nằm chung một chiếc giường ngủ, lần *****ên đeo cặp sách đi học, lần *****ên ngắm sao, lần *****ên cãi nhau và lần *****ên làm hòa, chỉ cần ngoắc tay là biết suy nghĩ của đối phương, giữa đám đông nhìn nhau cười. Chu Tri Mông đến giờ vẫn nhớ một đêm hè nào đó, Tiểu Khởi vừa mới đi nhà trẻ, học được vài câu, chỉ lên trời nói: "Quyển Quyển, sao đẹp quá!"

Chu Tri Mông ngẩng đầu nhìn, vừa định nói với Lục Khởi Phồn "đẹp thật", Lục Khởi Phồn đã móc từ trong túi ra hai ngôi sao giấy gấp, đặt vào tay Chu Tri Mông, "Quyển Quyển một ngôi sao, Tiểu Khởi một ngôi sao."

Chu Tri Mông sáu tuổi mỉm cười, nắm chặt ngôi sao trong tay, cùng Lục Khởi Phồn bốn tuổi ngã lăn ra bãi cỏ.

Cứ tưởng ký ức quá sớm sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng không hiểu sao, Chu Tri Mông luôn nhớ khung cảnh đó, nhớ những ngôi sao lấp lánh trong đêm ấy, còn nhớ sau đó trời mưa, anh che chiếc ô nhỏ dắt tay Lục Khởi Phồn chạy về nhà...

Những kỷ niệm không đếm xuể, không gì thay thế được.

"Tôi không biết có chán hay không, nhưng tôi nghĩ, sợ chán chường tuyệt đối không phải là lý do để tôi trốn tránh," Chu Tri Mông nói.

"Cậu đã có câu trả lời rồi, còn đến hỏi tôi làm gì?" Hàn Phong hơi ngả người ra sau.

Chu Tri Mông hoàn hồn.

"Tôi cũng không biết nữa," anh cười ngượng ngùng, cúi đầu nghịch tay: "Chắc là do chưa từng yêu đương, không có so sánh cũng không hiểu rõ, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mà lại không nói ra được."

"Tôi có một ý nghĩ không được đạo đức cho lắm, chỉ là ý nghĩ thôi nhé, không phải gợi ý đâu," Hàn Phong nhướng mày với Chu Tri Mông, "Thử với người khác xem sao? Trải qua một mối tình như bao người khác, từ không quen biết đến quen biết, từ mập mờ đến thân thuộc, coi như là để so sánh."

Vẻ mặt Chu Tri Mông đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh vốn đang dựa vào tủ quần áo của Hàn Phong, lúc này cũng đứng thẳng người dậy, nghiêm túc lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Không thử, tôi sẽ không làm thử như vậy."

"Ý tôi là, sớm tối bên nhau rất tốt, nhưng sự bí ẩn do xa lạ mang lại, những thăm dò và tiến lui khi trò chuyện, vì một câu nói mà trằn trọc cả đêm không ngủ được, cảm giác đó cũng khá tuyệt, có lẽ quá quen thuộc sẽ thiếu đi niềm vui này, chẳng phải cậu bây giờ chính là vì thiếu đi quá trình ở giữa đó, trực tiếp chuyển sang mối quan hệ yêu đương, nên mới không quen sao?"

Chu Tri Mông rơi vào im lặng và trầm tư.

Hàn Phong nhìn đôi mày nhíu chặt của Chu Tri Mông, đột nhiên nhận ra Chu Tri Mông mới chỉ vừa bắt đầu yêu đương, mình đã xúi cậu ấy thử người khác, quả thực quá vô đạo đức, đang định giải thích, Chu Tri Mông đột nhiên mặt mày hớn hở nói: "Tôi biết rồi!"

"Biết gì?"

"Những điều cậu nói, không hề mâu thuẫn."

Sớm tối bên nhau và những thăm dò mập mờ không hề mâu thuẫn, giống như khía cạnh "tay đua" mà Lục Khởi Phồn thỉnh thoảng thể hiện ra, anh cũng thường cảm thấy xa lạ và tò mò, đó chẳng phải cũng là một loại cảm giác mới mẻ sao, tại sao anh lại phải bị trói buộc trong quan niệm yêu đương thông thường đã định sẵn chứ?

Hàn Phong nửa hiểu nửa không gật đầu.

"Dù sao thì tôi cũng sẽ không thử người khác." Chu Tri Mông thầm bổ sung một câu: "Tiểu Khởi cũng sẽ không."

Cảm nhận được sự kiên định trong mắt Chu Tri Mông, Hàn Phong ho khan hai tiếng, cười gượng gạo: "Những gì tôi vừa nói, cậu đừng để trong lòng."

"Không sao." Chu Tri Mông xua tay.

Chu Tri Mông trở lại bàn của mình, nhìn điện thoại, đột nhiên có chút nhớ Lục Khởi Phồn.

Anh quyết định đổi hình phạt ba ngày thành hai ngày.

Bên này Lục Khởi Phồn gọi điện không được, nhắn tin Chu Tri Mông cũng không trả lời, cuối cùng đành phải mượn điện thoại của Chung Diệp gọi tới, "Giận thật rồi à?"

Chu Tri Mông không nói gì.

"Nếu thật sự làm anh khó chịu thì em xin lỗi, Quyển Quyển, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Chu Tri Mông gãi cổ một cách không tự nhiên, lẩm bẩm: "Không có... Dù sao chuyện này đến đây thôi, em đừng nghĩ nhiều, anh cũng không nghĩ nhiều, em cứ học hành cho tốt, đợi tháng sau anh về."

Lục Khởi Phồn cười nói: "Dạ."

Tháng tư thời tiết trong xanh, Chu Tri Mông từ giảng đường bậc thang đi ra, một bạn học phía sau đuổi theo vỗ vai anh, hỏi: "Tri Mông, nghỉ lễ cậu định đi đâu chơi?"

"Về nhà."

Bạn học "À" một tiếng, "Lại về nhà à? Cậu về nhà thường xuyên thật, quả nhiên là người có tiền, không quan tâm tiền vé máy bay, tôi đến tiền tàu cao tốc khứ hồi còn thấy xót."

Chu Tri Mông mím môi cười, "Không có, tôi khá là thích ở nhà."

"Thôi được rồi, vốn còn định rủ cậu đi leo núi."

"Đợi cuối tuần nghỉ lễ về nhà, tôi sẽ đi cùng cậu, nhưng sức khỏe tôi không tốt lắm, cậu đừng dẫn tôi đi leo núi hoang nữa, lần trước đi leo tuyến Nam Sơn, về nhà nằm hai ngày vẫn chưa khỏi."

Bạn học giơ tay thề: "Ok!"

Chu Tri Mông về ký túc xá cất sách, sau đó kéo vali ra, Hàn Phong nháy mắt với anh: "Lại về thăm em trai à?"

Lý Diên vừa lúc đi vào, nghe thấy liền nói: "Em trai? Em trai của Tri Mông? Tri Mông, tình cảm của cậu với em trai cậu tốt quá rồi đấy, ngày nào cũng nhắc đến, hễ nghỉ lễ là lại về thăm, anh em ruột người ta cũng không được như vậy đâu."

Hàn Phong cố ý kéo dài giọng, "Anh em ruột, đúng là không có như vậy."

Chu Tri Mông đột nhiên đỏ mặt.

Trước khi Chu Tri Mông kéo vali rời khỏi ký túc xá, Hàn Phong từ nhà vệ sinh đi ra, ghé sát lại nhỏ giọng nói với Chu Tri Mông: "Lần này về cậu định làm gì?"

"Em ấy sắp thi rồi, tôi về ôn bài cùng em ấy."

Hàn Phong cười đầy ẩn ý, trong mắt toàn là vẻ trêu chọc, Chu Tri Mông tức giận lườm anh ta một cái, "Không có!"

Chưa đợi Hàn Phong nói gì, Chu Tri Mông đã vội vàng bỏ chạy, Lý Diên ngạc nhiên hỏi: "Tri Mông sao vậy?"

"Về ôn bài với em trai chứ sao." Hàn Phong cười nói.

Sau khi Chu Tri Mông về đến nhà, quấn quýt với ba và cha một lúc, liền sang nhà họ Lục tìm Lục Khởi Phồn.

Lục Khởi Phồn vẫn còn ở chỗ thầy dạy thêm, sau khi tan học còn phải học thêm ba tiếng nữa, mười giờ tối mới về, Chu Tri Mông đợi mãi rồi ngủ gục trên giường Lục Khởi Phồn. Lục Khởi Phồn vừa đẩy cửa phòng ngủ vào đã nhìn thấy cảnh này.

Chu Tri Mông co ro ở mép giường, hai tay nắm lấy góc chăn, quấn quanh người mình, nghe thấy tiếng động anh còn nhíu mày, lật người rồi thuận thế cuộn mình lại như một con nhộng.

Lục Khởi Phồn lập tức cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.

Cậu vừa định bước tới, cặp sách lại vô tình va vào khung cửa, phát ra một tiếng động trầm đục. Chu Tri Mông bị đánh thức, dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn ra cửa.

Lục Khởi Phồn vội vàng quăng cặp sách, cởi áo khoác, Chu Tri Mông còn chưa kịp phản ứng đã cúi xuống người anh, hôn lên môi Chu Tri Mông. Chu Tri Mông tự làm tự chịu, tự nhốt mình trong chăn, chỉ có thể mặc cho Lục Khởi Phồn bắt nạt.

Trong tầm mắt lướt qua thấy cửa vẫn chưa đóng.

Anh nói không rõ ràng: "Đóng cửa."

Lương tâm Lục Khởi Phồn trỗi dậy, tạm thời tha cho anh, sau khi đóng cửa xong quay lại nằm lên giường, kéo Chu Tri Mông ra khỏi chăn. Chu Tri Mông cũng lười giãy giụa, nửa người đè lên ngực Lục Khởi Phồn, yếu ớt hỏi cậu: "Học hành thế nào?"

"Cũng được." Lục Khởi Phồn luồn tay vào trong vạt áo của Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông cách lớp áo đánh một cái vào mu bàn tay cậu, Lục Khởi Phồn không hề kiêng dè, càng làm tới mà sờ loạn.

"Tiểu Khởi."

Chu Tri Mông gọi một tiếng, không có tác dụng.

Lục Khởi Phồn trực tiếp cởi cúc áo trước ngực Chu Tri Mông.

"..."

"Quyển Quyển, ai bảo anh tự dâng mình tới cửa?" Lục Khởi Phồn cắn nhẹ lên môi Chu Tri Mông, sau đó vùi mặt vào cổ áo anh.

Chu Tri Mông lại rơi vào trạng thái ngây ngẩn mờ mịt.

Lục Khởi Phồn vẫn chưa cai sữa à?

Lần này còn lâu hơn lần trước, Chu Tri Mông lại cuộn mình vào trong chăn, Lục Khởi Phồn ở bên cạnh không chút áy náy, ôm chăn nói: "Tối nay ở lại đây đi, được không? Quyển Quyển, anh có thấy khó chịu trong người không, đi tắm nha? Em tắm giúp anh? Hoặc là, em tắm cùng anh?"

Nghe thấy mấy từ cuối cùng, Chu Tri Mông cuối cùng cũng không nhịn được nữa,h ất chăn ra, đạp một cước vào chân Lục Khởi Phồn, nửa phút sau vẫn chưa hả giận, lại đạp thêm hai cái nữa.

Lục Khởi Phồn chỉ cười, cũng không giận.

Lúc Chu Tri Mông chuẩn bị xuống giường, Lục Khởi Phồn cũng không ngăn cản, ngược lại còn đưa tay giúp Chu Tri Mông sửa lại cổ áo, còn đặt dép lê đến bên chân Chu Tri Mông, "Em đưa anh về."

Lục Khởi Phồn đợi một lúc lâu mà không thấy Chu Tri Mông xuống giường, Chu Tri Mông ngồi ở mép giường cúi đầu, vẻ mặt đầy tâm sự.

Lục Khởi Phồn cúi người hỏi anh: "Sao vậy?"

Chu Tri Mông đột nhiên nhớ đến nội dung cuộc trò chuyện với Hàn Phong mấy hôm trước, lúc đó anh vui mừng nghĩ: Mình cũng có thể khiến Tiểu Khởi có cảm giác mới mẻ, tụi mình cũng có thể có những mập mờ và thăm dò.

Nhưng khi thật sự đối mặt với Lục Khởi Phồn, ngoài việc ngơ ngác bị hôn, anh chẳng thể làm được gì cả.

Sự im lặng đột ngột của anh khiến Lục Khởi Phồn có chút bất an, Lục Khởi Phồn đưa tay chạm vào mặt Chu Tri Mông, "Quyển Quyển, anh sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"

Chu Tri Mông nhìn cậu, chậm rãi lắc đầu.

Anh không biết làm thế nào để khiến Lục Khởi Phồn có cảm giác mới mẻ, với sức chịu đựng yếu ớt của tim và bệnh hen suyễn nhiều năm, càng không thể đi đua xe, anh không thể giống như Lục Khởi Phồn, có một mặt ngông cuồng kiêu ngạo khác.

Anh chỉ có thể thông qua một vài cách đơn giản.

Khuôn mặt Lục Khởi Phồn ở ngay trước mắt.

Anh từ từ dựa sát vào, trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Lục Khởi Phồn, hôn nhẹ lên môi cậu.

Sau đó lại cắn một cái.

Không đúng, trước đây anh đã từng chủ động hôn Lục Khởi Phồn rồi, đây không được tính là chuyện mới mẻ.

Anh chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không để ý ánh mắt Lục Khởi Phồn dần trở nên sâu thẳm.

Chu Tri Mông thẳng người dậy, bực bội xuống giường, đi đến cửa, "Muộn quá rồi, anh về nhà đây."

Lục Khởi Phồn cố gắng kìm nén ý nghĩ giữ anh lại, tiễn anh đến cửa nhà anh.

Chu Tri Mông vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.

Cuối cùng anh chợt nảy ra một ý, anh xoay người, đối diện với Lục Khởi Phồn, hai tay chắp sau lưng.

Anh do dự vài giây, sau đó lấy hết can đảm.

"Tiểu Khởi, ôm một cái."