Trúc Mã Cùng Sớm Tối

Chương 34



"Cha..."

Chu Tri Mông vừa nhấn nút nhận cuộc gọi đã nhìn thấy gương mặt Chu Hoài Sinh. Chu Hoài Sinh có lẽ vừa từ phòng bếp bước ra, khung cảnh phía sau lưng ông chuyển từ tủ bếp sang cửa sổ sát đất bên cạnh ghế sô pha. Ông ngồi xuống sô pha, cười với Chu Tri Mông: "Quyển Quyển đang làm gì đó? Về ký túc xá rồi à?"

"Con không làm gì cả..." Chu Tri Mông chột dạ đến mức giọng nói nhỏ đi đáng thương.

Chu Hoài Sinh ban đầu chưa nhận ra điều khác thường của Chu Tri Mông, nói với anh: "Khi nào con được nghỉ? Vừa hay mấy hôm nữa cha đến Thủ đô công tác, đến lúc đó qua thăm con, rồi cùng con về nhà."

Chu Tri Mông nuốt nước bọt, căng thẳng đến mức tay cũng run lên. Anh biết bây giờ mình áo quần xộc xệch, tóc tai bù xù, mặt mày đỏ bừng, trên cổ rất có thể vẫn còn dấu hôn chưa mờ.

Tiểu Khởi khốn kiếp!

Lục Khởi Phồn lười biếng dựa vào đầu giường, vươn tay lấy cốc nước thủy tinh, uống một ngụm. Chu Tri Mông dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu đừng gây ra tiếng động. Lục Khởi Phồn chẳng hề biết hối cải, tay kia còn vươn đến véo nhẹ lên đùi Chu Tri Mông một cái khiến lòng anh càng thêm hoảng hốt.

Chu Hoài Sinh nói tiếp: "Không biết ba nhỏ con có rảnh không, đợi ba nhỏ về cha hỏi thử xem."

"Ba nhỏ vẫn chưa về ạ? Sao công việc lại bận rộn thế?"

"Ba nhỏ con có tiệc xã giao, chắc cũng sắp về rồi."

"Ồ, vậy cha có phải nấu chút đồ ăn khuya không? Ba nhỏ đi xã giao thường không ăn gì đâu, về nhà chắc chắn sẽ đói. Cha có thể nấu chút mì nước, cha, gần đây con phát hiện ra mì cà chua chua cay rất ngon, chỉ là nếu ăn tối thì..."

"Quyển Quyển, con không ở ký túc xá à?" Chu Hoài Sinh ngắt lời Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông đờ người.

"Con đang ở đâu? Đây là chỗ nào?"

Chu Tri Mông nhìn ra sau lưng, phía sau không có gì cả, nhưng phần đầu giường bọc nệm mềm mại màu cà phê sữa đang phản chiếu ánh sáng đèn, Chu Hoài Sinh không thể nào không nhìn thấy. Đại não Chu Tri Mông vận hành hết tốc lực, cố tìm một lời giải thích hợp lý, nhưng anh chưa bao giờ nói dối Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch, anh không dám nói dối.

"Khách sạn à?"

Chu Tri Mông nín thở, vội lắc đầu.

"Nói thật cho cha nghe."

"Ở... ở nhà của Tiểu Khởi ạ, Tiểu Khởi mua một căn hộ nhỏ gần trường con."

"Căn hộ? Mua khi nào?"

"Mua từ trước rồi ạ, hôm nay là ngày *****ên bọn con ở."

Chu Tri Mông càng nói giọng càng nhỏ dần, cuối cùng gần như vùi mặt vào trong chăn.

Lục Khởi Phồn cầm lấy điện thoại: "Chú, là con."

"Buổi sáng con vẫn còn đang thi đại học, buổi chiều đã đến Thủ đô rồi sao?" Chu Hoài Sinh rõ ràng đang nổi giận, giọng ông hoàn toàn không còn sự ôn hòa thường ngày. Ông thậm chí không muốn nhìn thấy mặt Lục Khởi Phồn, liền chuyển cuộc gọi video thành cuộc gọi thoại.

"Chú đã từng nói với con chưa, bảo con phải đối xử tốt với Quyển Quyển, tại sao con cứ hết lần này đến lần khác làm bậy? Không phải chú không cho hai đứa ở bên nhau, mà là hai đứa còn quá nhỏ, hiểu không? Đặc biệt là con, mới mười tám tuổi đã dám làm liều, hành động bốc đồng như vậy, con bảo chú làm sao yên tâm giao Quyển Quyển cho con?"

Lục Khởi Phồn không dám phản bác.

Cậu biết Quyển Quyển quan trọng đến nhường nào trong lòng Chu Hoài Sinh, là đứa con được ông nâng niu trên đầu quả tim. Bao nhiêu năm qua, cậu chưa từng thấy Chu Hoài Sinh nặng lời với Chu Tri Mông một câu nào.

"Chú, là lỗi của con."

"Con căn bản không biết điều chú quan tâm là gì. Hai đứa ở bên nhau, yêu đương kết hôn, chú đều đồng ý. Nhưng con như thế này, buổi sáng còn ở phòng thi, buổi chiều đã chạy đến chỗ Quyển Quyển, không báo cho cha và ba nhỏ con, cũng không biết đã mua nhà từ lúc nào, trước đó còn im hơi lặng tiếng sang Đức tham gia giải đua xe. Mới lớn từng đó tuổi đầu mà đã dám cùng Quyển Quyển phát triển đến bước này. Khởi Phồn, chú nói thật cho con biết, chú vẫn luôn không yên tâm giao Quyển Quyển cho con."

Chu Tri Mông nhìn vẻ mặt Lục Khởi Phồn sa sầm xuống, anh vội vàng bò tới, ôm lấy vai Lục Khởi Phồn, ghé sát vào ống nghe điện thoại, nài nỉ: "Cha ơi, cha đừng mắng Tiểu Khởi mà."

Chu Hoài Sinh ngừng lại một lát, cơn giận vẫn chưa nguôi: "Quyển Quyển, con đừng tưởng cha sẽ không dạy dỗ con."

"Nhưng Tiểu Khởi không làm gì sai cả, với lại con thích Tiểu Khởi. Giữa con và Tiểu Khởi không nhất thiết phải là ai bảo vệ ai, ai chăm sóc ai. Cha à, cha đừng quá khắt khe với Tiểu Khởi mà."

Lục Khởi Phồn quay đầu nhìn Chu Tri Mông. Chu Tri Mông vẫn ôm lấy cậu, để cậu tựa đầu vào ngực mình, rồi đưa tay bịt tai Lục Khởi Phồn lại, chỉ sợ cậu lại nghe thấy lời trách mắng của Chu Hoài Sinh.

"Nó quá non nớt."

"Nhưng em ấy mới mười tám tuổi, em ấy cần thời gian để trưởng thành. So với nhiều bạn bè đồng trang lứa, Tiểu Khởi đã rất chín chắn rồi. Em ấy vẫn luôn nỗ lực vì lời hứa của mình, cũng tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình."

"Bây giờ con thấy nó cái gì cũng tốt, sau này thì sao?"

"Sau này vẫn tốt ạ. Cha à, trong lòng cha cũng hiểu rõ mà, Tiểu Khởi không phải là đứa trẻ hư."

"Con lớn rồi, nói năng đâu ra đấy nhỉ, cho nên con đã có thể giấu cha ở bên ngoài sống chung với người khác rồi, phải không?"

"Con không có." Chu Tri Mông ấm ức nói.

Chu Hoài Sinh cúp máy.

Nước mắt Chu Tri Mông lã chã rơi xuống, nhỏ lên vai Lục Khởi Phồn. Lúc này Lục Khởi Phồn mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Cậu xoay người ôm lấy Chu Tri Mông, xoa đầu anh: "Xin lỗi, Quyển Quyển, đã làm anh buồn rồi. Em đi giải thích với chú."

Chu Tri Mông nức nở lắc đầu: "Em giải thích cũng vô dụng thôi. Cha... cha anh chưa bao giờ như vậy cả. Anh không hiểu tại sao cha lại nói nặng lời với em như thế."

"Chú ấy vì yêu anh nên mới không hài lòng về em. Cho dù em có tốt đến đâu, cho dù em không có bất kỳ khuyết điểm nào, chú ấy cũng sẽ không hài lòng, bởi vì trong lòng chú ấy, không ai có thể yêu anh hơn chú ấy."

"Cha anh thật sự rất tốt với anh."

"Em biết, em đều thấy cả mà."

Chu Tri Mông lau nước mắt nói: "Khi anh còn rất nhỏ, cha vì muốn kiếm tiền mua thuốc hen suyễn cho anh mà làm việc rất vất vả, bản thân không dám ăn, không dám mua quần áo mới, tất cả đều vì anh."

Lục Khởi Phồn rút khăn giấy giúp Chu Tri Mông lau nước mắt.

"Cha vì anh và ba nhỏ mà có thể không cần bất cứ thứ gì, có thể từ bỏ tất cả. Thế giới của cha anh chỉ có gia đình ba người bọn anh thôi." Chu Tri Mông nước mắt lưng tròng hỏi Lục Khởi Phồn: "Bây giờ anh làm vậy có phải đã làm cha rất đau lòng không?"

"Là lỗi của em." Lục Khởi Phồn nói.

"Anh không muốn như vậy, nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn em bị mắng được."

Lục Khởi Phồn ôm Chu Tri Mông vào lòng. Chu Tri Mông từ nức nở ban đầu, dần dần bật khóc thành tiếng, cuối cùng nước mắt tuôn như mưa. Lục Khởi Phồn dựa vào đầu giường, kéo chăn đắp lên người Chu Tri Mông, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh.

Cậu định nhắn tin cho Chung Diệp, nhờ ba nhỏ mình đứng ra hòa giải.

Chu Tri Mông khóc xong, trở mình.

Lục Khởi Phồn ôm lấy anh từ phía sau: "Em biết điều chú Chu không hài lòng nhất ở em là chú ấy cảm thấy em không chín chắn, làm việc không suy trước nghĩ sau. Quyển Quyển, anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ sửa khuyết điểm này."

Một lúc lâu sau Chu Tri Mông mới lắc đầu: "Em mới mười tám tuổi, làm gì có ai mười tám tuổi mà đã rất chín chắn chứ?"

"Nhưng em hy vọng cha anh có thể hài lòng." Lục Khởi Phồn hôn nhẹ lên gáy Chu Tri Mông, rồi nắm lấy tay anh, ghé vào tai anh nói: "Quyển Quyển, em chưa bao giờ nói với anh về kế hoạch của mình, phải không? Em biết vì chuyện đua xe mà anh vẫn luôn không tin tưởng em. Vậy nhân cơ hội này, em nói cho anh nghe suy nghĩ của em, được không?"

"Ừm."

"Bởi vì em luôn sợ để anh nhìn thấy dáng vẻ thất bại của em, cho nên trước khi mọi chuyện kết thúc em đều không dám nói cho anh biết. Nhưng em nghĩ, nói trước cho anh nghe, ít nhất có thể khiến anh không phải lo lắng cho em. Em nghĩ thế này, đợi có điểm thi, em sẽ đăng ký ngành tài chính hoặc kinh tế học."

"Cái gì?"

"Sau này em sẽ tiếp quản một số công việc của cha em, vì em muốn kiếm tiền nuôi đội đua. Em muốn nhìn thấy Phong Bạo trở thành đội đua hàng đầu thế giới, em còn muốn giành được nhiều giải thưởng hơn nữa, còn muốn để nhiều người biết đến môn thể thao đua xe hơn."

Chu Tri Mông ngẩn người: "Vậy à."

"Đúng vậy, đây là nguyện vọng quan trọng thứ hai trong lòng em."

"Vậy thứ nhất là gì?"

"Ở bên anh, kết hôn sinh con, cùng nhau nắm tay đến già như cha và ba nhỏ của chúng ta."

Chu Tri Mông bật khóc rồi lại bật cười: "Em phiền quá đi."

"Đây là yêu cầu của cha em. Ông ấy nói chỉ cần sau khi tốt nghiệp em chịu ở lại công ty làm việc, ông ấy sẽ cho em cơ hội để phát triển."

"Tiểu Khởi, trong lòng anh, em vẫn luôn rất tuyệt vời."

"Trước đây em đúng là đã làm rất nhiều chuyện không suy nghĩ kỹ càng. Cha anh không yên tâm về em, em có thể hiểu được. Sau này em sẽ khiến ông ấy hài lòng."

"Ừm."

Chu Tri Mông lại trở mình, rúc vào lòng Lục Khởi Phồn, đầu gối lên cánh tay cậu. Hai người ôm nhau, Lục Khởi Phồn tắt đèn, vu.ốt ve mái tóc mềm mại của Chu Tri Mông, nói: "Khuya rồi, ngủ đi anh."

Thế nhưng đến tận tờ mờ sáng, Chu Tri Mông vẫn cứ cựa quậy không yên, giống như một chú chuột nhỏ, làm sao cũng không ngủ được.

Lục Khởi Phồn bật đèn bàn: "Sao vậy anh?"

Chu Tri Mông mắt đỏ hoe, vùi mặt vào ngực Lục Khởi Phồn, không nói một lời.

Lục Khởi Phồn lấy điện thoại ra, vài phút sau, cậu kéo Chu Tri Mông ra, xoa mặt anh, nói: "Muốn về nhà phải không anh?"

Mắt Chu Tri Mông sáng lên, rồi nhanh chóng lại ảm đạm đi.

"Muốn về thì về thôi, chỉ là chuyện hai chuyến bay, cộng lại cũng chỉ mất mấy tiếng đồng hồ."

Chu Tri Mông sững sờ. Lục Khởi Phồn giơ màn hình điện thoại ra trước mặt anh, cười nói: "Hai tiếng nữa khởi hành, sáng mai bảy giờ đến nơi."

Chu Tri Mông bật hẳn dậy. Lục Khởi Phồn cũng chống người ngồi dậy, lười biếng tựa vào gối, cười với anh.

Chu Tri Mông lao tới hôn cậu: "Tiểu Khởi!"

Cậu đã giúp Chu Tri Mông đưa ra quyết định, hạ quyết tâm.

Lục Khởi Phồn ôm lấy mông anh: "Hôn thêm cái nữa đi anh."

Chu Tri Mông không hề keo kiệt mà hôn lên môi Lục Khởi Phồn, thậm chí còn chủ động hé môi, mặc cho Lục Khởi Phồn bắt nạt.

Lục Khởi Phồn xoay người đè anh xuống, nhân cơ hội hôn rất lâu, hôn đến mức Chu Tri Mông thở không ra hơi, làm nũng kêu dừng, sau đó mới bế anh dậy, cùng anh thu dọn đồ đạc.

Họ đi xe đến sân bay, rồi lên máy bay.

Chu Tri Mông nắm tay Lục Khởi Phồn, lúc đi trên ống lồng dẫn ra máy bay, anh hỏi cậu: "Tiểu Khởi, em có thấy mất hứng không? Em đã cố tình mua căn hộ, còn nhờ người sắp xếp nhiều thứ như vậy."

"Sao lại mất hứng được? Anh còn nấu cho em một bữa cơm nữa mà."

"Anh..."

"Anh cứ nghĩ thế này," Lục Khởi Phồn ngồi xuống, nghiêng người cắn vành tai Chu Tri Mông, nói: "Quyển Quyển, căn hộ đó sau này anh phải thường xuyên đến đấy, chúng ta còn rất nhiều, rất nhiều cơ hội để 'ở bên nhau'."

Cậu cố tình nói hai chữ "ở bên nhau" một cách đầy ẩn ý.

Chu Tri Mông vừa xấu hổ vừa tức giận véo cậu: "Em lại thế rồi."

Lục Khởi Phồn vẫn cười. Chu Tri Mông không chịu nổi ánh mắt của cậu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.

Khi trời sáng rõ, máy bay đã đến sân bay Vọng Thành. Lục Khởi Phồn gọi Chu Tri Mông dậy, sau đó cùng anh đi xe về nhà.

Chu Tri Mông vừa xuống xe đã chạy như bay vào sân. Anh mở cửa, đối mặt ngay với Chu Hoài Sinh đang định đi ra tưới hoa. Chu Hoài Sinh nhìn thấy anh thì sững người, Chu Tri Mông cố nén nước mắt.

Anh không biết phải đối mặt với cảnh tượng này như thế nào, anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình ngay lúc này. Anh nhớ lại khi còn rất nhỏ, Chu Hoài Sinh đã chăm sóc anh chu đáo ra sao, đã hy sinh bản thân để yêu thương anh đến nhường nào.

Trước mặt Chu Hoài Sinh, anh mãi mãi là một đứa trẻ.

Anh lao vào lòng Chu Hoài Sinh, nghẹn ngào nói: "Cha ơi, con xin lỗi."

Chu Hoài Sinh hoàn hồn, đặt đồ trong tay xuống, ôm lấy anh, giọng đầy áy náy nói: "Quyển Quyển ngoan."