Trúc Mã Cùng Sớm Tối

Chương 36



Chu Tri Mông ngồi trong xe, ôm lấy khuôn mặt Lục Khởi Phồn, dỗ dành: "Thứ Tư tuần này anh không có tiết buổi chiều, trưa anh qua với em được không?"

Lục Khởi Phồn hôn anh, hôn xong còn nói: "Không được."

Chu Tri Mông bĩu môi, "Biết ngay em nói cái gì mà trưởng thành hơn, chững chạc hơn đều là lừa cha anh thôi, em vẫn y như cũ."

Sắc mặt Chu Tri Mông nghiêm túc, Lục Khởi Phồn lập tức hoảng hốt, ôm lấy anh nói: "Không có, em trêu anh thôi, em chỉ muốn trêu để anh hôn em nhiều hơn, em về ký túc xá ngay đây."

"Thế còn tạm được." Chu Tri Mông cười nói.

Lục Khởi Phồn hoàn hồn, "Hay lắm, giờ anh học được cách nắm thóp em rồi."

"Nắm thóp em còn không phải dễ như trở bàn tay sao?" Chu Tri Mông chấm nhẹ lên chóp mũi Lục Khởi Phồn, đắc ý nói: "Tiểu Khởi, bây giờ em phải biểu hiện tốt một chút, nếu không để cha anh biết em toàn dụ anh ở lại qua đêm là em toi đời đó."

"Vậy em biểu hiện tốt, anh sẽ không nói cho cha anh biết, đúng không?"

Hai má Chu Tri Mông ửng đỏ, Lục Khởi Phồn nghiêng người tới hôn anh, nói bên tai anh: "Nếu em biểu hiện tốt, thứ 7 chủ nhật anh cũng qua nha, được không?"

Chu Tri Mông rõ ràng có chút băn khoăn, khó xử giữa cha với ba nhỏ và Tiểu Khởi, Lục Khởi Phồn khích lệ: "Em sẽ không làm gì đâu."

Chu Tri Mông thụi cho cậu một cú, "Ai mà tin."

Lục Khởi Phồn chỉ cười, rồi lại vu.ốt ve gáy Chu Tri Mông, ấn anh xuống.

Chu Tri Mông không làm gì được cậu, vội vàng chống cự: "Được rồi, em về ký túc xá trước đi, làm quen với bạn cùng phòng một chút."

Lục Khởi Phồn để Chu Tri Mông ngồi lại ngay ngắn, cài dây an toàn cho anh, khởi động xe, "Em đưa anh về trước."

Sau khi đưa Chu Tri Mông về Đại học Thủ đô, Lục Khởi Phồn trở về ký túc xá của mình. Cậu làm theo yêu cầu của Chu Tri Mông, chào hỏi ba người bạn cùng phòng, một trong số đó là một nam sinh đeo kính chủ động đi tới, hỏi: "Cậu là Lục Khởi Phồn của đội Phong Bạo phải không?"

Lục Khởi Phồn gật đầu.

Nam sinh mừng rỡ nói: "Trời ơi, thật sự là cậu! Tớ xem trận đấu của cậu ở Đức rồi, quá đỉnh, tớ cũng siêu thích đua xe, tiếc là trò này tốn tiền quá, chơi không nổi."

Lục Khởi Phồn trải ga giường xong, xuống giường mỉm cười với nam sinh. Nam sinh thấy Lục Khởi Phồn không có phản ứng gì nhiều, lúng túng quay về chỗ của mình. Lục Khởi Phồn thu dọn đồ đạc xong thì vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong, còn chưa ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy người bên ngoài nói: "...Nhà cậu ta cực kỳ giàu, kiểu siêu siêu giàu ấy, phụ huynh một người mở công ty niêm yết, một người là họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, người ta không thèm để ý đến bọn mình cũng bình thường thôi."

Lục Khởi Phồn dừng lại một chút, trong lòng không hề để tâm, đang chuẩn bị bước ra thì lại nghe thấy nam sinh vừa chủ động bắt chuyện với cậu lên tiếng: "Các cậu nói nhỏ chút, cậu ấy cũng không phải không để ý đến bọn mình, tớ xem phỏng vấn của cậu ấy rồi, tính cách cậu ấy vốn vậy."

Có người nói giúp mình, Lục Khởi Phồn có chút bất ngờ.

Cậu nhớ lại ngoại hình của nam sinh ban nãy, chắc là một Alpha cấp bậc bình thường, cao khoảng một mét bảy hai, đeo một cặp kính gọng đen, trông không có gì nổi bật.

"Cậu ấy đua xe thật sự rất giỏi, đưa Phong Bạo giành luôn Á quân giải Đức. Cậu phải biết, lần trước có đội Trung Quốc lọt vào top 3 giải Đức đã là chuyện của năm năm trước rồi. Đội của họ trước khi cậu ấy tham gia thật sự rất tệ, đội trưởng tuổi quá lớn, mấy thành viên lại không đồng lòng, quản lý còn chẳng kéo được tài trợ nào, tớ vốn không còn hy vọng gì nữa."

Lục Khởi Phồn nhướng mày, có chút kinh ngạc trước lời nhận xét của nam sinh này.

Nhận xét rất chính xác.

Có lẽ có thể dùng được.

Cậu mở cửa phòng vệ sinh, đi thẳng tới, hỏi nam sinh ban nãy: "Cậu tên gì?"

Nam sinh ngẩn người một lúc, rồi lắp bắp nói: "Trình Duy."

Lục Khởi Phồn gật đầu, không nói gì, chỉ tùy ý liếc nhìn hai người bên cạnh, rồi leo lên giường của mình. Chu Tri Mông vừa hay nhắn tin tới: "Sao rồi? Có quen không?"

"Cũng được."

"Bạn cùng phòng thì sao?" Chu Tri Mông dường như đã đoán trước được, không đợi Lục Khởi Phồn trả lời đã hỏi tiếp: "Nói tên ba bạn cùng phòng xem nào, không tiện thì gõ chữ cho anh."

Lục Khởi Phồn cười khẽ, Chu Tri Mông hừ hừ, tỏ vẻ đã hiểu: "Anh biết ngay mà, cho em một ngày, phải nhớ tên bạn cùng phòng đấy."

Lục Khởi Phồn nhìn danh sách trong nhóm lớp, sao chép rồi dán thông tin của mấy người cùng phòng. Chiều ngày hôm sau, lễ khai giảng được tổ chức. Lục Khởi Phồn đối phó xong những chuyện phiền phức này, vừa định rời khỏi hội trường thì đột nhiên có người của hội sinh viên gọi cậu lại, cầm máy ảnh, mời cậu đứng ở cửa hội trường chụp một tấm ảnh.

"Em trai, em ở khoa nào vậy?" Người chụp ảnh hỏi.

Lục Khởi Phồn bắt đầu mất kiên nhẫn, cố nén tính tình nói: "Khoa Kinh doanh."

Người đó lại hỏi tiếp: "Em trai, cho xin WeChat được không?"

"Xin lỗi, bây giờ tôi có việc gấp."

Lục Khởi Phồn lịch sự gật đầu, sau đó tháo sợi dây màu vàng dùng để phân biệt các khoa trên cổ tay, nhanh chóng rời đi. Trên đường, cậu gọi điện cho đội trưởng đội xe, anh Thiệu: "Gửi địa chỉ sân tập cho em, em qua đó ngay."

Lục Khởi Phồn đến sân tập luyện xe một buổi chiều, kết thúc xong thì về nhà riêng tắm rửa.

Tin nhắn thúc giục như đòi mạng của Chu Tri Mông lại gửi tới: "Tiểu Khởi, về ký túc xá, Tiểu Khởi, về ký túc xá!"

Lục Khởi Phồn mỉm cười, "Sao anh biết em không ở ký túc xá?"

"Anh đoán là ra ngay," Chu Tri Mông có lẽ vừa từ thư viện ra, tiếng ồn ào phía sau lưng anh dần nhỏ lại, anh nhớ ra: "Đúng rồi, hôm qua anh quên dặn em, trên bàn trà phòng khách có hộp bánh hạnh đào, là anh mang từ Vọng Thành đến, em chia cho bạn cùng phòng ăn đi."

"Dạ, khi nào anh qua với em?"

"Chiều mai, em ngoan ngoãn về ký túc xá trước đi."

"Quyển Quyển."

"Hửm?"

"Đại học đối với em vốn dĩ chẳng có gì thú vị, may mà có anh."

Chu Tri Mông đá viên sỏi nhỏ ven đường, nhẹ giọng nói: "Sao lại không thú vị chứ? Ở đây em có thể học được kiến thức, có thể làm quen với các bạn học đến từ những nơi khác nhau, lúc không có tiết em cũng có thể ra ngoài đua xe, chơi cùng bạn bè trong đội xe. Nếu được nghỉ đông nghỉ hè, đúng lúc em có giải đấu, anh còn có thể đi cùng em tham gia."

"Đúng là rất tốt."

"Dù sao thì anh thấy rất tốt," Chu Tri Mông ngẩng đầu nhìn mặt trăng, "Tiểu Khởi, anh cũng hy vọng em có thể sống vui vẻ."

Sau khi cúp điện thoại, Lục Khởi Phồn đi ra ban công, nhìn khu đại học ở phía xa, nghĩ đến Chu Tri Mông đang đi dạo trên một con đường nhỏ nào đó trong khuôn viên trường, trái tim đột nhiên trở nên yên bình.

Sau khi đội Phong Bạo trở nên nổi tiếng, ngoài việc có nhiều nhà tài trợ và phỏng vấn hơn, không khí trong đội lại không hề tốt đẹp hơn. Lục Khởi Phồn chen ngang vào đã chiếm hết mọi sự chú ý, ngoài anh Thiệu và hai thành viên chủ lực, những người khác đều âm thầm oán trách sau lưng.

Tính cách kiêu ngạo và xa cách của Lục Khởi Phồn thường khiến cậu rơi vào tình huống như vậy.

Giống như hai người trong ký túc xá tự nhiên có ác cảm với cậu, Lục Khởi Phồn cũng lười để tâm, sự kiên nhẫn và dịu dàng của cậu chỉ dành cho một mình Chu Tri Mông.

Chỉ là mấy lời hôm qua của Trình Duy đã khiến cậu nảy ra một ý nghĩ chưa từng có.

Phong Bạo là một đội yếu được cậu vực dậy bằng nỗ lực phi thường. Cậu có thể cứu sống đội xe này.

Cũng có thể xây dựng lại một Phong Bạo mới.

Cậu bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để số vốn khởi nghiệp mà cha cậu cho có thể thu về lợi nhuận gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.

Cậu vẫn làm theo yêu cầu của Chu Tri Mông, mang bánh hạnh đào cho bạn cùng phòng. Hai người kia có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhận lấy, Trình Duy vẫn rất nhiệt tình ủng hộ.

Cậu ta cười hì hì nói: "Bạn học Lục, tớ biết tớ nói điều này rất đường đột, nhưng tớ thật sự rất tò mò, bình thường các cậu tập luyện ở đâu vậy?"

Lục Khởi Phồn nghe ra ý của cậu ta, không trả lời câu hỏi mà nói thẳng: "Hôm nào đó có thể dẫn cậu đi."

Trình Duy suýt nữa bị vụn bánh hạnh đào làm cho sặc, "Khụ khụ... Tốt quá rồi, cảm ơn cậu bạn học Lục, hôm nay ảnh bìa bài đăng WeChat của trường là cậu đó, siêu ngầu! Rất nhiều người bình luận, tin tức lan cả sang trường bên cạnh rồi."

Lục Khởi Phồn nằm trên giường, vốn không mấy hứng thú.

Nghe đến "trường bên cạnh", trái tim cậu khẽ rung động, nghĩ đến người thương ở không xa.

Chu Tri Mông đang học ở ngôi trường danh giá nhất cả nước, có lẽ cả đời anh đều ở trong tháp ngà, không rành thế sự mà nghiên cứu chuyên ngành mình yêu thích, đắm chìm trong biển công thức số học. Lục Khởi Phồn hy vọng mình có thể đủ mạnh mẽ như Lâm Tri Dịch, cho Chu Tri Mông một cuộc sống ổn định và vô lo vô nghĩ.

Cậu cũng muốn Chu Tri Mông mãi mãi đơn thuần vui vẻ.

Trình Duy uống một ngụm nước, nhìn Lục Khởi Phồn với vẻ mặt bình thản, rồi lại nhìn khung cảnh bàn tán sôi nổi trên mạng, lại nghĩ đến sân đua xe mà cậu ta sắp được đến, lòng ngưỡng mộ trào dâng.

Ngày thứ ba khai giảng vẫn không có việc gì quan trọng, trường tổ chức tham quan nhà truyền thống. Lục Khởi Phồn xem được một nửa thì lẻn ra ngoài. Cậu đến siêu thị mua ít đồ ăn, sau đó ở nhà đợi Chu Tri Mông đến.

Chu Tri Mông đến vào khoảng gần mười hai giờ.

Lúc đó Lục Khởi Phồn đã dựa vào sofa ngủ gà ngủ gật. Chu Tri Mông rón rén đi tới, vừa định véo mũi Lục Khởi Phồn thì bị Lục Khởi Phồn đưa tay kéo vào lòng.

Chu Tri Mông không lệch chút nào, vừa vặn ngã vào lòng Lục Khởi Phồn. Lục Khởi Phồn ra vẻ vừa mới ngủ dậy, đè anh ra hôn. Chu Tri Mông cũng không chống cự, ngược lại còn vòng tay ôm cổ Lục Khởi Phồn, ngoan ngoãn ngồi trên đùi cậu.

Hôn đến cuối cùng, Chu Tri Mông bắt đầu hôn chụt chụt lên môi Lục Khởi Phồn như gà mổ thóc.

"Tiểu Khởi, trưa nay em muốn ăn gì?"

"Em mua mỗi loại một ít rồi, anh có thể vào xem, em ăn gì cũng được."

Chu Tri Mông nói được, rồi tụt xuống khỏi đùi Lục Khởi Phồn. Anh mở tủ lạnh xem xét, chọn ra một ít. Lục Khởi Phồn đi tới, xắn tay áo, "Em phụ anh một tay."

Chu Tri Mông cười với cậu, "Được đó, rửa sạch cải thìa đi."

Hai người loay hoay nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng được ăn trưa. Chu Tri Mông chụp ảnh, gửi cho Lâm Tri Dịch, báo cáo: "Ba nhỏ, trưa nay con qua nhà Tiểu Khởi ăn cơm."

Lâm Tri Dịch khen: "Quyển Quyển giỏi quá, thừa hưởng tài nấu ăn của cha con rồi, biết làm nhiều món như vậy."

Chu Tri Mông gửi một sticker đáng yêu qua, rồi lại nói: "Ba nhỏ, tối con không ở lại đâu."

Lâm Tri Dịch trả lời: "Ở lại cũng được, nhưng phải bảo vệ bản thân, không được tùy tiện làm bậy theo Tiểu Khởi, biết chưa?"

Chu Tri Mông nóng cả mặt, anh đưa điện thoại cho Lục Khởi Phồn xem, Lục Khởi Phồn nhướng mày.

"Không làm bậy là được, em biết rồi."

Chu Tri Mông vừa xấu hổ vừa tức giận: "Em biết cái gì hả?"

Lục Khởi Phồn không nói gì, nhưng trong mắt lại chứa ý cười trêu chọc. Cậu gắp mất miếng sườn trong bát của Chu Tri Mông, Chu Tri Mông tức giận lườm cậu, nhưng cũng lười so đo với cậu.

Ăn cơm xong, Lục Khởi Phồn dọn đồ vào máy rửa bát, sau đó vào phòng ôm Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông đang nằm sấp trên giường trả lời tin nhắn, là bạn học hỏi anh về việc chọn lớp.

[Tri Mông, kỳ trước tớ chọn sai rồi, tớ không nên chọn thầy Lư Đức Minh, tớ nghe nói thầy ấy dạy không hay.]

[Nhưng cuối kỳ thầy ấy cho điểm cao.]

[Thật hả?]

[Tớ nghe chị khóa trên nói.]

[Vậy thì tốt rồi, cũng được an ủi phần nào. Đúng rồi, chiều cậu có đi họp Thanh Hiệp không?]

[Tớ xin nghỉ rồi, tớ có chút việc.]

Chu Tri Mông vừa trả lời xong, gáy liền bị ai đó cắn một cái. Lục Khởi Phồn đè lên người anh, tay luồn vào trong vạt áo Chu Tri Mông, "Quyển Quyển xin nghỉ vì em sao?"

Chu Tri Mông đẩy cậu ra, "Họp câu lạc bộ thôi, cũng không nhất thiết phải tham gia—"

"Vậy cũng là vì em mà xin nghỉ, Quyển Quyển vì em mà hy sinh như vậy, em biết báo đáp thế nào đây?" Lục Khởi Phồn lật người Chu Tri Mông lại.

Chu Tri Mông cười mắng cậu: "Em không biết ngượng hả?"

"Quyển Quyển bây giờ mới biết em không biết ngượng à?"

"Trong vòng bạn bè của anh, anh thấy bài đăng của trường em rồi, cái bài có ảnh bìa là em ấy, có một người chia sẻ lại, nói là hy vọng trường em và trường anh mau chóng tổ chức buổi giao lưu."

Lục Khởi Phồn chỉ mải hôn cổ và xương quai xanh của Chu Tri Mông, hoàn toàn không nghe rõ Chu Tri Mông đang nói gì.

Chu Tri Mông lại đột nhiên ôm lấy mặt Lục Khởi Phồn, nhìn cậu thật kỹ. Đường nét ngũ quan của Lục Khởi Phồn đã đủ đẹp trai, khiến người ta không thể rời mắt.

Thật ra hồi nhỏ Chu Tri Mông là người được yêu thích nhất, ai cũng thích ôm Chu Tri Mông, vây quanh anh chụp ảnh. Còn đối với Tiểu Khởi lúc nào cũng cầm súng đồ chơi chĩa vào người khác, ai cũng nhíu mày.

Lúc đó chỉ có Chu Tri Mông thấy Tiểu Khởi đáng yêu.

Anh thường nói: Thực ra Tiểu Khởi trông rất đáng yêu mà, lớn lên cũng sẽ rất đẹp trai.

Nhưng không ai hưởng ứng anh, anh chỉ có thể mang cả túi kẹo đi tìm Tiểu Khởi. Tiểu Khởi vừa bị cha cậu phạt xong, nhốt trong phòng, nghe thấy tiếng động, liền lao ra ôm chầm lấy anh như một đứa trẻ hoang dã.

Chu Tri Mông cảm thấy Tiểu Khởi vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Tại sao người khác lại không thích Tiểu Khởi chứ? Anh không hiểu.

Bây giờ ai cũng thấy Lục Khởi Phồn đẹp trai, Chu Tri Mông lại có chút ghen tuông.

Cứ như thể Tiểu Khởi không còn chỉ thuộc về một mình anh nữa.

Lục Khởi Phồn nhìn ánh mắt dần tủi thân của Chu Tri Mông, hỏi anh: "Sao vậy?"

Chu Tri Mông lắc đầu, miệng bất giác bĩu ra.

Lục Khởi Phồn chần chừ rất lâu mới lờ mờ nhớ ra lời Chu Tri Mông vừa nói, "Bài đăng? Anh nói mấy cái page của trường em hả?"

Chu Tri Mông không lên tiếng.

"Vậy sao có thể trách em được? Quyển Quyển mà không vui, sau này em không cho người khác chụp nữa."

Chu Tri Mông cũng biết mình đang ghen tuông vô cớ, liền quay mặt đi.

"Quyển Quyển cũng lo em sẽ thích người khác sao? Em còn tưởng đây là nỗi phiền muộn đơn phương của em."

"Ý gì?"

"Quyển Quyển có rất nhiều bạn bè, còn em chỉ có Quyển Quyển."

Chu Tri Mông chớp mắt, tỏ vẻ không đồng tình.

Rõ ràng xung quanh cậu lúc nào cũng có rất nhiều người.

"Em có Quyển Quyển là đủ rồi." Lục Khởi Phồn trông rất tủi thân.

Chu Tri Mông rướn người hôn lên chóp mũi Lục Khởi Phồn, sau đó đưa tay vu.ốt ve tuyến thể sau gáy cậu, nơi đó đang được miếng dán ức chế siêu mạnh dán chặt.

Lục Khởi Phồn oán trách nói: "Vì Quyển Quyển, em cố tình đổi sang loại siêu mạnh, nếu không thì không chịu nổi."

Chu Tri Mông không dám nhìn cậu, chỉ dám hôn chụt chụt như gà mổ thóc.

"Quyển Quyển đừng lo lắng như vậy."

Lục Khởi Phồn dịu dàng hôn anh: "Kiếp trước chúng ta chắc chắn yêu nhau chưa đủ, nên ông trời mới để em vừa sinh ra mở mắt đã nhìn thấy anh. Quyển Quyển, em sinh ra là để yêu anh."