Trúc Mã Cùng Sớm Tối

Chương 44



Dưới sự hướng dẫn của giáo sư Triệu Đông, Chu Tri Mông đã chính thức bắt đầu dự án nghiên cứu của mình. Hiện tại, ngày nào anh cũng vùi đầu trong thư viện, đến cả thời gian ăn uống cũng bị rút ngắn lại.

Lúc ở nhà, Chu Tri Mông suốt ngày làm nũng làm nịu trong lòng Chu Hoài Sinh, nhưng khi đối diện với chuyên ngành mình đam mê, anh như biến thành một người khác hẳn, không kêu khổ không kêu mệt, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, chỉ ước một ngày có bốn mươi tám tiếng để dùng, dù sao thì giáo sư Triệu cũng đặt kỳ vọng rất cao vào anh.

Điều tiếc nuối duy nhất là thời gian ở bên Lục Khởi Phồn đã ít đi rất nhiều.

Nhưng sau khi kết thúc kỳ quân sự, Lục Khởi Phồn cũng chính thức bước vào các môn học đại học của mình. Thật ra cậu không mấy hứng thú với chuyên ngành tài chính, nhưng may là bao nhiêu năm mưa dầm thấm lâu, rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành cậu đều đã từng nghe qua từ miệng Lục Cẩn Thừa, lại liên tưởng một chút đến đế chế thương mại của Bách Nhã thì liền trở nên rất dễ hiểu.

Chưa kể cậu còn có các dự án đầu tư thực tế trong tay để củng cố kiến thức.

Cậu đến đội xe, trong số các tay đua chủ lực trước đây đã có hai người rời đi. Tuy đã bỏ ra một số tiền lớn để mời huấn luyện viên nước ngoài, nhưng đội vẫn không đủ lực lượng. Lục Khởi Phồn chợt nhớ đến tấm danh thiếp mà Tân Dương đưa cho cậu trước khi đi.

Cậu lấy ra, gọi vào số điện thoại trên đó.

Cái tên trên đó Lục Khởi Phồn cũng không quá xa lạ, Kha Vĩ, cậu đã từng chạm mặt người này trong một cuộc thi của câu lạc bộ.

Tân Dương nói Kha Vĩ rất giống Lục Khởi Phồn, thật ra điểm giống nhau chính là cả hai đều là những tay đua thiên bẩm và tuổi đời còn rất trẻ. Chỉ là gia cảnh của Kha Vĩ không được sung túc như Lục Khởi Phồn. Nghe nói sau khi anh ta lấy được bằng đua xe, đã có rất nhiều đội đua chìa cành ô liu mời chào nhưng đều bị cha của Kha Vĩ từ chối hết lần này đến lần khác. Cha Kha Vĩ yêu cầu anh ta phải ngoan ngoãn học đại học, sau đó tìm một công việc đàng hoàng, nếu không sẽ cắt đứt quan hệ cha con. Cuối cùng, Kha Vĩ vì bất đắc dĩ đã nghe theo yêu cầu của cha, đăng ký vào chuyên ngành kiến trúc của một trường đại học ở Bắc Kinh, bây giờ chắc đã là sinh viên năm ba.

Lục Khởi Phồn thầm nghĩ: So sánh như vậy, Lục Cẩn Thừa đúng là một người cha mười điểm rồi.

Điện thoại được kết nối, bên trong truyền đến một giọng nói trẻ trung nhưng trầm lắng: "Alo?"

"Tôi là Lục Khởi Phồn của đội xe Phong Bạo, có thời gian nói chuyện chút không?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu: "Lục Khởi Phồn?"

"Phải, có thể anh chưa nghe nói về tôi, tôi là thành viên của đội Phong Bạo —"

"Sao lại chưa nghe nói được?" Kha Vĩ cười cười: "Cậu ấm nổi tiếng nhất trong giới đua xe, cậu còn nổi tiếng hơn cả đội Phong Bạo nữa là, có chuyện gì?"

"Anh có muốn đến đội Phong Bạo không?" Lục Khởi Phồn đi thẳng vào vấn đề.

Kha Vĩ sững sờ.

"Tôi đã xem video các trận đấu trước đây của anh, năng lực của anh không cần phải bàn cãi. Tôi chỉ muốn hỏi, anh thật sự định từ bỏ xe đua sao?"

Kha Vĩ cười nói: "Cậu Lục ơi, cậu đúng là cậu ấm không biết mùi đời mà."

"Vậy anh có muốn từ bỏ không? Nếu anh cần sự giúp đỡ của tôi, tôi có thể cung cấp, với điều kiện là anh có thể dẫn dắt Phong Bạo tiến lên một tầm cao mới."

"Tôi dẫn dắt? Tôi còn chưa từng tham gia cuộc thi quốc tế nào, sao cậu lại tin tưởng tôi như vậy?"

"Tân Dương nói hai chúng ta rất giống nhau."

Kha Vĩ lại chìm vào im lặng: "Tôi cứ ngỡ cậu chỉ chơi cho vui thôi, không ngờ cậu thật sự muốn vực dậy Phong Bạo. Bỏ ra nhiều như vậy, cậu muốn chứng minh điều gì?"

"Không phải để chứng minh điều gì cả, chỉ là tôi muốn làm thì nhất định sẽ làm được, tôi tin vào chính mình."

Kha Vĩ cười khẽ, thầm nghĩ, đây là sự tự tin được nuôi dưỡng bằng sản nghiệp hàng tỷ sao?

"Gặp mặt nói chuyện chi tiết đi," Lục Khởi Phồn nói.

"Được."

Chu Tri Mông vừa ra khỏi thư viện đã thấy Lục Khởi Phồn. Cậu mặc một bộ đồ thường ngày màu xám đen, thân hình thon dài rắn rỏi, đứng dưới gốc cây đa bên ngoài thư viện. Cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt của Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông ôm một chồng sách dày, đứng yên tại chỗ.

Lục Khởi Phồn bước tới, nhận lấy chồng sách từ tay Chu Tri Mông.

"Sao em lại đến đây?"

"Em nhớ anh."

Chu Tri Mông đỏ mặt, lẩm bẩm: "Mới gặp nhau một tuần trước thôi mà."

"Thì anh cũng nói rồi đấy, một tuần rồi."

Kể từ nụ hôn dưới lầu chung cư đêm đó, mối quan hệ giữa anh và Lục Khởi Phồn dường như đã bước sang một giai đoạn hoàn toàn mới. Chu Tri Mông cảm thấy trải nghiệm này thật kỳ diệu, những tiếp xúc cơ thể của họ ít đi, nhưng trái tim lại gần nhau hơn. Anh biết họ đang cùng nhau nỗ lực, cùng nhau vướng bận trong lòng.

Chu Tri Mông nhìn xung quanh, thấy một cậu trai có vẻ là omega đang lén nhìn về phía này, ánh mắt dính chặt vào người Lục Khởi Phồn. Tâm trạng Chu Tri Mông bỗng trở nên phức tạp, anh cũng không nói rõ được, nhưng không hề suy nghĩ, anh đưa tay khoác lấy cánh tay Lục Khởi Phồn.

Lục Khởi Phồn khựng lại, khẽ nheo mắt: "Quyển Quyển sao thế?"

"Không sao cả." Chu Tri Mông siết chặt tay hơn.

"Quyển Quyển, tối nay đến nhà em không?"

Chu Tri Mông cười nói: "Xem ra mặt hết đau rồi, có thể chịu thêm hai đấm nữa nhỉ."

Lục Khởi Phồn cũng cười theo, cậu cúi đầu nhìn những cuốn sách trên tay: "Ngày nào cũng phải đọc nhiều thế này à?"

Chu Tri Mông gật đầu: "Khó lắm."

Hai người vừa nói vừa cười đi đến dưới lầu ký túc xá, Lục Khởi Phồn nói: "Tối nay em mời bạn cùng phòng của anh ăn một bữa được không?"

Chu Tri Mông hết sức ngạc nhiên: "Từ khi nào em lại biết điều thế này?"

Anh cúi đầu hỏi trong nhóm chat ký túc xá, Lý Diên và Hàn Phong đều có mặt. Anh hỏi hai người tối nay có thời gian không, có tiện không, cả hai đều trả lời là tiện. Chu Tri Mông ôm sách lên lầu, sau đó cùng hai người bạn cùng phòng đi xuống.

Hàn Phong vẻ mặt điềm tĩnh, lịch sự chào Lục Khởi Phồn, còn Lý Diên thì có vẻ không được bình tĩnh như vậy, biểu cảm có chút gượng gạo: "Chào... chào cậu."

Lục Khởi Phồn cười với cậu ta: "Chào cậu."

Chu Tri Mông chưa từng trải qua cảnh tượng này, trong thoáng chốc có chút ngẩn ngơ. Anh và Lục Khởi Phồn thật sự giống như bao cặp đôi khác, chỉ là thứ tự bị đảo ngược, đáng lẽ phải là gặp bạn bè trước rồi mới gặp phụ huynh. Sao lại có chuyện kỳ quặc như anh và Lục Khởi Phồn, bị phụ huynh bắt tại trận trên giường trước, sau đó mới ra mắt bạn bè chứ?

Chu Tri Mông bật cười thành tiếng, rồi khoác tay Lục Khởi Phồn cười ngây ngô.

Lục Khởi Phồn véo má anh: "Bạn anh thích ăn gì?"

Lý Diên nói mình ăn gì cũng được, Hàn Phong đề nghị ăn thịt nướng.

Lục Khởi Phồn liền lái xe đưa họ đến một quán thịt nướng có tiếng. Vừa ngồi xuống, Lục Khởi Phồn đã bắt đầu giúp Chu Tri Mông tráng bát đũa, cốc trà, ngay cả tạp dề cũng là cậu tự tay buộc cho Chu Tri Mông.

Lý Diên cười nói: "Hóa ra trước đây Tri Mông toàn lừa bọn tôi, cậu ấy bảo ở nhà toàn là cậu ấy chăm sóc cậu."

Chu Tri Mông không phục nói: "Vốn dĩ là thế mà, hồi nhỏ ngày nào tớ cũng chạy theo đút cơm cho em ấy."

Anh vừa nói xong đã nhận ra chuyện này có hơi mất mặt, trước mặt người ngoài, chắc Lục Khởi Phồn sẽ không vui. Nhưng Lục Khởi Phồn vẫn kiên nhẫn thắt nút tạp dề cho Chu Tri Mông rồi nói: "Đúng vậy, hồi nhỏ anh ấy chăm sóc em, bây giờ đổi lại em chăm sóc anh ấy."

Lý Diên ăn "cơm chó" đến no mà cảm thán: "Thanh mai trúc mã thật là tốt."

Chu Tri Mông cảm thấy mặt nóng ran, vội chuyển chủ đề hỏi Hàn Phong: "Tối nay cậu còn phải đi làm giám khảo cuộc thi hùng biện nữa không?"

"Không cần nữa, hôm qua đã kết thúc rồi," Hàn Phong vừa pha nước chấm vừa nói: "Sinh viên năm nhất năm nay có mấy người trông cũng được lắm, Lý Diên, có thể thử xem."

"Gì chứ, đám đó mới năm nhất, nhỏ quá—" Lý Diên nhìn sang Lục Khởi Phồn, lúng túng nói: "Ờ, tôi không có ý đó."

Chu Tri Mông không nhịn được cười.

Lý Diên huých Hàn Phong một cái: "Cậu cố ý phải không, hừ, cẩn thận tôi mách Tri Mông chuyện cậu nhận ba ly trà sữa của Thôi Minh Phong đấy."

"Ba ly trà sữa gì?"

"Thôi Minh Phong dùng trà sữa hối lộ Hàn Phong, muốn moi chuyện của cậu từ miệng cậu ta. Hàn Phong nhận trà sữa của người ta rồi còn cho tin giả, làm Thôi Minh Phong tức đến nỗi suýt nữa lên tường confession của trường bóc phốt cậu ta."

Chu Tri Mông nhíu mày: "Thôi Minh Phong?"

Lục Khởi Phồn ngả người ra sau, ánh mắt u uất nhìn Chu Tri Mông, khiến Chu Tri Mông lạnh cả sống lưng.

Hàn Phong xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Cậu Lục à, Tri Mông ở trường có cả đống người theo đuổi đấy, trên tường confession cứ dăm ba bữa lại có tên cậu ấy, cậu phải giữ cho chặt vào."

Lục Khởi Phồn ôm lấy Chu Tri Mông: "Ừm."

Chu Tri Mông vừa xấu hổ vừa tức giận lườm Hàn Phong.

Điện thoại của Lục Khởi Phồn đột nhiên reo lên, là Kha Vĩ: "Tôi vừa từ sân tập ra, lâu rồi không luyện, thật sự sảng khoái. Đúng rồi, lúc nãy trong phòng thay đồ tôi thấy thẻ sinh viên của cậu, cậu đang ở đâu, tôi mang qua cho."

Lục Khởi Phồn nói địa chỉ, không lâu sau, Kha Vĩ đã tìm đến. Lục Khởi Phồn đứng dậy nhận thẻ, Chu Tri Mông cũng đứng dậy theo. Lục Khởi Phồn giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi, Chu Tri Mông. Quyển Quyển, đây là Kha Vĩ, thành viên mới gia nhập đội xe của bọn em."

Chu Tri Mông mỉm cười: "Chào anh."

"Chào cậu, hai người trông đẹp đôi thật đấy."

Kha Vĩ dùng ánh mắt tán thưởng đánh giá Chu Tri Mông, Chu Tri Mông mỉm cười. Kha Vĩ lại chào Lý Diên và Hàn Phong rồi rời đi.

Hàn Phong hỏi Lục Khởi Phồn: "Anh ta trông cũng không lớn tuổi lắm, trình độ đua xe rất cao à?"

"Khá cao."

Hàn Phong "ồ" một tiếng, đang chuẩn bị gắp thịt nướng thì thấy Lý Diên bên cạnh đang ngẩn người, cậu ta dùng khuỷu tay huých Lý Diên một cái: "Ngẩn ra đó à?"

Lý Diên lập tức hoàn hồn, cúi đầu, nhưng vành tai lại dần đỏ ửng.

Chu Tri Mông lập tức chú ý tới.

Anh suy nghĩ một lát, trong lòng đã có ý tưởng.

Sau khi kết thúc, Lục Khởi Phồn đưa hai người về ký túc xá. Chu Tri Mông cũng theo lên lầu, nhưng rất nhanh đã ôm túi đồ vệ sinh cá nhân của mình đi xuống. Lục Khởi Phồn vừa đưa tay ra, anh đã lao vào lòng cậu.

"Quyển Quyển, đừng sợ, em đã nói rồi, chỉ cần là điều anh đưa ra, em đều sẽ làm theo."

Chu Tri Mông gật đầu, rồi nắm tay Lục Khởi Phồn đi về phía chiếc xe: "Lý Diên hình như rất thích người đồng đội vừa rồi của em."

"Thế à?"

"Đồng đội đó của em có đối tượng chưa? Em có thể hỏi dò một chút, nếu có thể se được mối duyên này thì tốt quá."

Lục Khởi Phồn véo mũi Chu Tri Mông: "Ông tơ này."

"Em nói với cậu ấy, bạn cùng phòng của anh tốt lắm, tính cách cậu ấy rất tốt, có thể lúc mới tiếp xúc sẽ thấy cậu ấy hơi lạnh lùng, nhưng thật ra cậu ấy ngoài lạnh trong nóng, là người rất tốt."

"Được được được, ngày mai em sẽ đi hỏi giúp anh."

Chu Tri Mông tâm trạng vui vẻ, tung tăng nhảy chân sáo lên bậc thềm, Lục Khởi Phồn đi phía sau che chở cho anh.

Chu Tri Mông đột nhiên xoay người lại, vừa đi lùi vừa nói với Lục Khởi Phồn: "Tiểu Khởi, em thay đổi nhiều quá, giống như đột nhiên trở thành người lớn vậy, người lớn như chú Lục ấy."

Lục Khởi Phồn cười khẽ: "Vậy trước đây trong lòng anh em là gì?"

"Là tiểu quỷ chứ gì."

"Vậy anh thích dáng vẻ nào của em?"

Chu Tri Mông ngượng ngùng nhìn sang bên cạnh, rồi nói: "Đều thích."

Lục Khởi Phồn kéo anh vào lòng: "Quyển Quyển, anh có biết là anh đang trên đường về nhà em không, mà còn dám nói những lời này để quyến rũ em?"

Chu Tri Mông không hề sợ hãi, chu môi, cầm điện thoại lên làm bộ muốn mách lẻo: "Chú Lục!"

Lục Khởi Phồn nhướng mày, hôn anh một cái: "Anh học thói xấu rồi đấy, Quyển Quyển."

Dưới ánh trăng, Chu Tri Mông trông như một con búp bê sứ tinh xảo, chỉ có đôi mắt là sáng ngời lay động lòng người. Anh nhón chân, cũng hôn Lục Khởi Phồn một cái, nói: "Em cũng học cách ngoan rồi đấy, Tiểu Khởi."

Rời khỏi trường, xe lao nhanh về căn hộ. Vừa vào cửa, Chu Tri Mông đã bị Lục Khởi Phồn đè lên tường. Chu Tri Mông vừa cố gắng vươn tay đóng cửa lại, cả người đã bị Lục Khởi Phồn bế lên, đè xuống lần nữa.

Chu Tri Mông như một con thuyền mất phương hướng, hoàn toàn chìm nghỉm trong cơn sóng dữ.

Anh nhẹ nhàng vu.ốt ve mái tóc của Lục Khởi Phồn.

Động tác của Lục Khởi Phồn chậm lại, ôm anh vào phòng ngủ. Hai người nằm xuống, Lục Khởi Phồn cúi người trên Chu Tri Mông, từng chút từng chút hôn anh. Chu Tri Mông cảm thấy cả thân trên đều nhớp nháp, nhưng Lục Khởi Phồn vẫn chưa có động thái tiến thêm một bước.

Chu Tri Mông dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu lấy đồ trong ngăn kéo.

Nhưng Lục Khởi Phồn dường như không hiểu, vẫn ôm chặt Chu Tri Mông, không nhanh không chậm gặm nhấm đôi môi anh.

Chu Tri Mông thậm chí còn chủ động dùng chân chạm vào chân Lục Khởi Phồn, nhưng cậu vẫn không có phản ứng.

Chu Tri Mông đột nhiên có một dự cảm không hay.

Anh chống người Lục Khởi Phồn lại, hai tay nâng mặt cậu lên, lo lắng nói: "Tiểu Khởi..."

"Hửm?" Lục Khởi Phồn vừa mới luồn tay vào vạt áo của Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông vẻ mặt đau lòng: "Tiểu Khởi, chẳng lẽ hôm đó bị cha anh và chú Lục dọa sợ, nên em bị ám ảnh tâm lý gì rồi phải không?"

"Cái gì?"

Chu Tri Mông buồn bã nhìn xuống phía dưới của Lục Khởi Phồn, rồi lại nhìn lên mặt cậu, sau đó đau lòng hôn lên chóp mũi Lục Khởi Phồn.

Anh đắn đo hồi lâu rồi nói: "Không sao đâu, Tiểu Khởi, cứ từ từ, dù thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ rất rất yêu em."

Lục Khởi Phồn ngơ ngác không hiểu gì.

Chu Tri Mông nghiêm túc nói: "Em biết rồi đó, em lợi hại lắm mà, Tiểu Khởi, đừng buồn, thật sự không sao đâu."