Trúc Mã Cùng Sớm Tối

Chương 48



Cuối cùng Chu Tri Mông cũng đẩy được Lục Khởi Phồn ra, có thời gian rảnh để bắt đầu nấu bữa tối.

Đang lúc bận rộn thì Lệ Lệ lại tỉnh giấc.

Lục Khởi Phồn sợ Chu Tri Mông mệt nên hít sâu một hơi, một mình đi vào phòng ngủ. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau với cô bé, Lệ Lệ khóc càng dữ hơn.

Lục Khởi Phồn bó tay hết cách, đành phải chất hết đống thú bông trên đầu giường của Chu Tri Mông vào tay Lệ Lệ. Lệ Lệ trông thấy một con cừu nhỏ xinh xắn thì tỏ ra hứng thú, tiếng khóc nhỏ dần, ngậm những giọt nước mắt to như hạt đậu mà chơi đồ chơi.

Lục Khởi Phồn cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô bé, ngay trước một giây khi Lệ Lệ sắp chán một con búp bê thì nhanh chóng đưa cho cô bé một con khác.

Lệ Lệ tò mò nhìn cậu.

Lục Khởi Phồn không tự nhiên mà quay đi chỗ khác.

Lệ Lệ được thừa hưởng đôi mắt hai mí kiểu Âu của anh Thiệu, trông như một cô búp bê Tây tinh xảo. Lục Khởi Phồn bất giác bắt đầu tưởng tượng đứa con của cậu và Chu Tri Mông sẽ trông như thế nào.

Tốt nhất là hoàn toàn thừa hưởng gen của Chu Tri Mông, có mái tóc xoăn gợn sóng và ngũ quan nhỏ nhắn, da trắng nõn, tính cách ngoan ngoãn mềm mại, chỉ cần hơi bĩu môi là đã khiến người ta mềm lòng.

Một phiên bản mini của Quyển Quyển, Lục Khởi Phồn nghĩ thôi đã thấy đáng yêu rồi.

Chu Tri Mông đậy nắp nồi canh lại, vừa vào phòng ngủ đã thấy cảnh tượng này: Lệ Lệ và Lục Khởi Phồn, một người ngồi ở đầu giường, một người ngồi ở cuối giường, mỗi người cầm một con thú bông, giơ tay ném về phía đối phương.

Chu Tri Mông vội vàng bước tới ôm Lệ Lệ vào lòng che chở: "Sao em lại ném con bé?"

Lục Khởi Phồn rất ấm ức, chỉ vào đống thú bông bên cạnh mình, nói: "Toàn là nó ném em, em còn chưa đánh trả đâu đấy."

"Em còn muốn đánh trả à?"

Lệ Lệ thích mùi hương trên người Chu Tri Mông, cứ rúc vào lòng anh, còn áp mặt lên cánh tay anh, lười biếng nhìn Lục Khởi Phồn.

Lục Khởi Phồn lại một lần nữa thay đổi chủ ý: Cậu chỉ muốn kết hôn, không muốn có con.

Chu Tri Mông bế Lệ Lệ lên, "Lệ Lệ ngoan, chúng ta không thèm để ý đến chú ấy nữa."

"Anh có học làm một ít đồ ăn dặm trên mạng, em hỏi anh Thiệu xem em bé có kiêng gì không," Chu Tri Mông dặn dò.

Lục Khởi Phồn miễn cưỡng "ừm" một tiếng, đợi đến khi anh Thiệu trả lời thì báo lại cho Chu Tri Mông: "Không có, anh Thiệu bảo cứ ăn tạm gì đó là được, anh ấy đang cùng vợ bó bột, lát nữa sẽ qua đón Lệ Lệ."

"Vậy thì ăn cháo sườn nhé, anh đã băm nhỏ thịt sườn ra để hầm."

Lục Khởi Phồn lại càng thêm ghen.

Cậu nhìn Chu Tri Mông ôm Lệ Lệ trên đùi đút cháo với ánh mắt hờn dỗi.

Có lẽ vì gương mặt hiền hòa, Chu Tri Mông trời sinh đã có sức hút với trẻ con, dù là Lục Khởi Phồn lúc nhỏ hay Lệ Lệ bây giờ, ở trước mặt Chu Tri Mông, mấy đứa nhỏ đều rất im lặng, ngoan ngoãn nghe lời anh. Chu Tri Mông một tay ôm Lệ Lệ, rồi thổi nguội thìa cháo, "A" một tiếng, đợi Lệ Lệ mở miệng.

"Có nóng không con?"

Lệ Lệ lắc đầu, ngả vào lòng Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông cười, đỡ cô bé dậy, "Bé ngoan."

Lục Khởi Phồn đến cả cánh gà cũng nuốt không trôi, hỏi: "Sao anh không kiên nhẫn với em như vậy?"

"Anh không kiên nhẫn với em? Em có lương tâm không vậy?"

Mới vừa rồi là ai đã bế anh lên bàn bếp quấn quýt lâu như thế, hại anh vừa phải lấy khăn lau vừa phải thay quần áo, làm lỡ mất bao nhiêu thời gian.

Lục Khởi Phồn hừ lạnh một tiếng, "Không hề có."

Chu Tri Mông liếc cậu một cái, lười đôi co.

Dù sao Lệ Lệ cũng là con gái, dạ dày nhỏ, ăn được nửa bát đã lắc đầu không ăn nữa. Chu Tri Mông đút nốt miếng cuối cùng rồi bế cô bé lại giường, còn lấy một con thú bông đặt lên chân cô bé để dỗ dành.

Trở lại bàn ăn, Lục Khởi Phồn vẫn còn đang giận, Chu Tri Mông mỉm cười, gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng Lục Khởi Phồn: "Anh cũng đút em ha?"

Lục Khởi Phồn tỏ vẻ khinh thường, nhưng vẫn há miệng ra.

"Còn đòi kết hôn nữa chứ, trẻ con như vậy, đi dỗi một em bé một tuổi, cũng hay thật đấy."

"Sau này chúng ta có con, trong lòng anh em có còn là người quan trọng nhất không?"

Chu Tri Mông cười trả lời: "Là em."

"Thật không?"

"Thật mà," Chu Tri Mông gần như phát điên, "Em là quan trọng nhất, được chưa?"

"Thế còn tạm được."

Hai người ăn cơm xong liền vào phòng ngủ chơi với Lệ Lệ. Cô bé lảo đảo sắp ngủ thiếp đi, Chu Tri Mông véo má cô bé: "Bé con đừng ngủ, ba mẹ sắp đến đón con rồi."

Véo xong, Chu Tri Mông không nhịn được mà cảm thán: "Má trẻ con mềm thật đấy."

"Lúc nhỏ anh cũng thế."

Hai người vây quanh Lệ Lệ nhìn một lúc lâu, nghiên cứu xem ngũ quan của cô bé có nét nào giống anh Thiệu hơn.

Gần chín giờ, anh Thiệu cuối cùng cũng tới, mồ hôi đầm đìa. Anh nhận lấy Lệ Lệ đã ngủ say, nhỏ giọng cảm ơn: "Thật sự làm phiền hai đứa quá."

Chu Tri Mông nói: "Không sao đâu anh, có gì đâu ạ."

Sau khi Lệ Lệ đi, Chu Tri Mông vẫn cảm thấy trống vắng. Lục Khởi Phồn liền chui vào lòng anh, "Anh ôm em đi."

Chu Tri Mông không nhịn được cười: "Sao em dính người thế hả?"

Lục Khởi Phồn không phản bác, nói: "Anh ôm em."

Chu Tri Mông đành phải ôm Lục Khởi Phồn vào lòng như ôm Lệ Lệ, vỗ nhẹ vào vai cậu, "Tiểu Khởi mấy tuổi rồi?"

"Mười năm sau, hai mươi năm sau, em vẫn sẽ như vậy. Quyển Quyển, anh phải chuẩn bị sẵn sàng đi đấy."

Chu Tri Mông cúi đầu hôn cậu, thỏa hiệp: "Được rồi."

Đợi tuần thi cuối kỳ của Lục Khởi Phồn kết thúc, Chu Tri Mông cũng thu dọn xong đồ đạc, hai người cùng nhau về nhà.

Thực ra Chu Tri Mông đã học lái xe từ năm nhất đại học, nhưng sau khi có bằng thì anh chưa bao giờ ngồi vào ghế lái nữa. Ở nhà có Chu Hoài Sinh cưng chiều, ra ngoài có Lục Khởi Phồn cưng chiều, đều xem anh như trẻ con, chỉ hận không thể lắp cho Chu Tri Mông một cái ghế trẻ em ở hàng sau.

Lần này anh tự xung phong đề nghị muốn luyện xe, Lục Khởi Phồn ban đầu còn thấy không cần thiết, nhưng Chu Tri Mông khăng khăng muốn luyện, Lục Khởi Phồn liền đi cùng anh.

Chu Tri Mông nghĩ ngợi rồi từ chối, "Anh không cần em, anh muốn cha anh cơ."

Sắc mặt Lục Khởi Phồn rõ ràng trầm xuống: "Tại sao?"

Chu Tri Mông lẩm bẩm: "Kỹ thuật của em tốt như vậy, em sẽ cười anh cho xem, anh chắc chắn sẽ lái chậm hơn rùa."

"Em cười anh? Anh nghĩ về em như thế sao?"

Chu Tri Mông lắc đầu: "Không phải mà, ai da về nhà rồi còn ngày nào cũng dính lấy nhau, em không ngán à? Tiểu Khởi em đi lo chuyện đội xe của em đi."

Lục Khởi Phồn sập cửa xe bỏ đi, Chu Tri Mông đuổi theo cũng không kịp. Anh còn không biết Lục Khởi Phồn đang nổi nóng chuyện gì, nhưng rất nhanh đã nhận ra, vội vàng gọi điện cho Lục Khởi Phồn. Lục Khởi Phồn không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời. Chu Tri Mông bất đắc dĩ ngồi lại vào xe, một mình mày mò cần số.

Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, anh đều muốn dành nhiều thời gian nhất có thể cho cha và ba nhỏ. Cứ dính lấy Tiểu Khởi suốt, cha anh nhìn thấy chắc lại không vui.

Chu Tri Mông chạy về nhà, kéo Chu Hoài Sinh đi luyện xe cùng mình.

Lâm Tri Dịch ban đầu cũng ngồi ở hàng sau đi cùng, nhưng giữa chừng có điện thoại nên đã xuống xe.

Chu Tri Mông nhìn Lâm Tri Dịch bận rộn qua gương chiếu hậu, không khỏi thở dài.

Chu Hoài Sinh rất dễ dàng nhìn thấu tâm tư của anh, an ủi: "Quyển Quyển đừng sợ, sau này Tiểu Khởi sẽ không bận rộn như vậy đâu, chú Lục của con sẽ luôn giúp đỡ nó."

Chu Tri Mông gật đầu.

Dù sao cũng đã có bằng lái, nền tảng vẫn còn đó. Chu Tri Mông luyện một buổi sáng đã tạm quen tay, có thể lái quanh khu nhà được hai vòng. Chu Hoài Sinh khen anh giỏi, nói trưa sẽ thưởng cho anh món ngon.

"Cha, con không còn là trẻ con nữa đâu." Chu Tri Mông tháo dây an toàn.

Chu Hoài Sinh sững người một lúc, rồi cười nói: "Không phải trẻ con thì là gì? Ở đây với cha, con mãi mãi là trẻ con. Dù sau này con có con của mình đi nữa, con vẫn là con của cha."

Chu Tri Mông đột nhiên thấy sống mũi cay cay, ôm lấy cánh tay Chu Hoài Sinh không nói gì. Lâm Tri Dịch bước ra, thấy bộ dạng của hai cha con thì thắc mắc: "Sao thế? Sao luyện xe mà còn khóc nhè? Đâm vào cây à?"

Chu Tri Mông bị chọc cười, lại quay sang ôm Lâm Tri Dịch.

Chu Hoài Sinh xắn tay áo, nói: "Trưa gọi nhà Cẩn Thừa qua ăn cơm đi, anh đi siêu thị mua thêm ít đồ ăn."

Lâm Tri Dịch nói được.

Ông gọi điện cho Chung Diệp, Chung Diệp nói Lục Cẩn Thừa đi công tác rồi, chỉ có ông và Tiểu Khởi qua thôi.

Lâm Tri Dịch cúp điện thoại, hóng chuyện hỏi Chu Tri Mông: "Dạo này với Tiểu Khởi thế nào rồi?"

Chu Tri Mông ngượng ngùng gãi má: "Thì... thì vẫn vậy thôi ạ."

"Bây giờ ở ký túc xá hay ở chung cư?"

"Ở ký túc xá nhiều hơn ạ, con đang bận làm luận văn, Tiểu Khởi cũng bận chuyện đội xe, một tuần chắc cũng chỉ gặp nhau hai ba lần." Chu Tri Mông thành thật khai báo.

"Ba thấy dạo này Tiểu Khởi bận thật sự, vừa thi đấu vừa phỏng vấn, nghe Chung Diệp nói một thời gian nữa còn phải tham gia show giải trí gì đó."

Chu Tri Mông ngả vào người Lâm Tri Dịch: "Dạ, con cũng không ngờ sở thích của Tiểu Khởi lại phát triển đến mức này. Ban đầu con cứ nghĩ chỉ là chơi loanh quanh trong trường đua thôi. Nhưng em ấy làm gì con cũng sẽ ủng hộ, ba nhỏ à, thật ra Tiểu Khởi rất có tài năng, mà còn gan dạ nữa, cái gì cũng dám thử, biết đâu sau này em ấy thật sự làm nên sự nghiệp lớn."

"Ba tin chứ, ba cũng tin Quyển Quyển nhà mình cũng sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực của mình."

Chu Tri Mông vui vẻ tựa vào vai Lâm Tri Dịch.

Nhưng anh không ngờ Lục Khởi Phồn lại thật sự giận dỗi chiến tranh lạnh với mình. Đến trưa khi Lục Khởi Phồn vào nhà, Chu Tri Mông ra đón, Lục Khởi Phồn hoàn toàn không thèm nhìn thẳng vào anh, rửa tay xong liền vào bếp giúp Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh vẫn không có sắc mặt tốt với Lục Khởi Phồn lắm, nhưng thấy cậu ngoan ngoãn rửa rau, thái độ cũng dịu đi nhiều, còn đưa quả dưa chuột đến tay Lục Khởi Phồn, nói: "Đi gọt vỏ đi."

"Vâng."

"Quên mua Coca rồi, cánh gà cứ kho tàu trực tiếp vậy."

Mãi một lúc Lục Khởi Phồn mới nhận ra Chu Hoài Sinh đang nói chuyện với mình, cũng nhận ra rằng Chu Hoài Sinh luôn nhớ cậu thích ăn gì, vội vàng nói được, "Kho tàu cũng ngon ạ."

Chu Tri Mông đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được cười.

Trên bàn ăn, mấy người lớn vừa nhìn đã nhận ra Lục Khởi Phồn đang đơn phương chiến tranh lạnh. Chung Diệp dùng đũa gõ vào tay Lục Khởi Phồn, "Con làm gì đấy?"

Chu Tri Mông mách: "Con không cho em ấy đi cùng luyện xe, thế là em ấy giận không thèm để ý đến con nữa."

Chung Diệp cười cười, "Hẹp hòi thật, Quyển Quyển con cũng đừng để ý đến nó."

Lục Khởi Phồn thường ngày đều lái xe đua, tốc độ không bao giờ dưới ba trăm cây số một giờ, mà kỹ thuật của cậu lại tốt như vậy, Chu Tri Mông sợ lỡ mình căng thẳng quá, đạp nhầm phanh với ga, Lục Khởi Phồn miệng không nói nhưng trong lòng chắc chắn sẽ cười anh ngốc.

Chu Tri Mông nghĩ: Dù sao mình cũng lớn hơn Tiểu Khởi hai tuổi, không thể để mất mặt trước mặt em ấy được.

Lâm Tri Dịch lắc đầu, cười nói: "Đúng là con nít mà."

Ông gắp một miếng cánh gà vào bát Lục Khởi Phồn, "Đợi Quyển Quyển luyện thêm mấy hôm nữa, Tiểu Khởi có thể đi kiểm tra thành quả."

"Không cần đâu ạ!" Chu Tri Mông phản kháng.

Ăn cơm xong, Lục Khởi Phồn có vẻ như sắp về cùng Chung Diệp, Chu Tri Mông tủi thân đứng trong phòng khách, cũng không khỏi tức giận. Anh vốn nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ Lục Khởi Phồn lại giận dỗi chiến tranh lạnh với mình một cách nghiêm túc như vậy.

"Cái gì chứ..."

Đang lúc bực mình, Lục Khởi Phồn lại đi trở lại trước mặt anh, "Chiều nay em phải đến công ty cha em, trưa nay em ngủ lại ở nhà anh được không?"

Chu Tri Mông giả vờ thờ ơ "ừm" một tiếng, "Tùy em."

Anh xoay người lên lầu, Lục Khởi Phồn đi theo sau.

Lâm Tri Dịch và Chung Diệp nhìn nhau cười, Chung Diệp một mình ra về.

Chu Tri Mông nằm trên giường, Lục Khởi Phồn từ phòng tắm đi ra, nằm xuống bên cạnh anh, không giống như trước đây lúc nào cũng muốn dính lấy Chu Tri Mông từ đầu đến chân. Giữa hai người chỉ cách nhau chưa đầy nửa mét, mà cứ như có một vực trời ngăn cách.

Chu Tri Mông bực bội nhìn lên trần nhà.

Anh trở mình, kéo chăn, một nửa chăn bị chân Lục Khởi Phồn đè lên. Chu Tri Mông dùng sức một cái, cánh tay liền cọ vào cánh tay Lục Khởi Phồn, da thịt ma sát một chút, cả hai đều dừng lại. Chu Tri Mông cũng không dám kéo chăn nữa, lòng rối như tơ vò nhìn góc gối.

Thật ra chuyện thân mật hơn nữa cũng đã làm rồi, Chu Tri Mông không hiểu tại sao lúc này mình lại căng thẳng.

Anh cảm thấy Lục Khởi Phồn cử động một chút, có lẽ là trở mình, không biết là lại gần anh hay là trở mình xuống giường.

Anh tự kiểm điểm lại những lời mình nói buổi sáng, phân tích xem rốt cuộc câu nào đã khiến Lục Khởi Phồn giận đến vậy.

Còn chưa nghĩ xong, Lục Khởi Phồn đã ôm lấy anh từ phía sau.

Chu Tri Mông sững sờ, quay đầu nhìn Lục Khởi Phồn, Lục Khởi Phồn hôn anh.

Chu Tri Mông lập tức đáp lại nụ hôn của cậu.

"Anh không được nói không cần em, cũng không được có bất kỳ e ngại nào với em." Lục Khởi Phồn buồn bực nói.

Chu Tri Mông xoay người ôm chặt Lục Khởi Phồn.

"Em phải là lựa chọn *****ên của anh trong bất cứ chuyện gì, dù tốt hay xấu, em đều muốn ở bên cạnh anh."