Trúc Mã Cùng Sớm Tối

Chương 5



Mấy ngày nay Chu Tri Mông đều một mình đi cho chó con ăn, bởi vì Lục Khởi Phồn bị Lục Cẩn Thừa bắt đi học phụ đạo kèm một - một, từ sáu giờ rưỡi tối đến mười một giờ, lịch học kín mít.

Chu Tri Mông đổ đầy nước vào bát nước nhựa, xoa đầu chó con, "Cún con tội nghiệp."

Không biết là đang nói chó con, hay là Tiểu Khởi.

Anh đổ thức ăn cho chó vào bát nhỏ, thấy chó con ăn ngon lành mới yên tâm rời đi, trên xe anh gọi điện cho Chung Diệp, "Chú, Tiểu Khởi có khỏe không ạ?"

Chung Diệp cười nói: "Nó ấy hả, đang chiến tranh lạnh với chú Lục con."

"Vậy hiệu quả học phụ đạo một kèm một thế nào rồi?"

"Không được tốt lắm, thằng nhóc đó không chịu tập trung học hành gì, chú với chú Lục con đang bàn bạc, có nên đợi thi trung học cơ sở xong thì đưa nó ra nước ngoài không."

Chu Tri Mông lập tức lo lắng, "Ra nước ngoài á?"

"Ừ, cũng hết cách rồi."

"Thực ra Tiểu Khởi rất thông minh, chỉ là em ấy không chịu học thôi, lần trước con bảo em ấy làm hai đề, con thấy kiến thức cơ bản em ấy đều biết, chỉ cần ôn tập lại một lượt thì lên cấp ba không thành vấn đề."

Chung Diệp nghe ra sự sốt sắng trong giọng nói của Chu Tri Mông, an ủi: "Quyển Quyển, chú hiểu ý của con, con đừng lo lắng, ra nước ngoài chỉ là hạ sách thôi, chỉ cần nó thi đậu cấp ba thì chú nhất định sẽ cho nó ở lại trong nước, hai đứa nhỏ các con không thể tách khỏi nhau, chú biết mà."

Chu Tri Mông suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình rất ích kỷ, "Chú, đối với Tiểu Khởi mà nói, ra nước ngoài có phải là lựa chọn tốt hơn không?"

Ra nước ngoài ít nhất cũng đảm bảo Tiểu Khởi có thể tốt nghiệp thuận lợi.

"Không có lựa chọn nào là tốt hơn cả, phải xem Tiểu Khởi lựa chọn thế nào." Chung Diệp nhẹ giọng nói.

Tâm trạng Chu Tri Mông lập tức trầm xuống, ngay cả việc ba nhỏ ngồi trong sân đợi anh về nhà bất ngờ như vậy cũng không khiến anh vui lên được.

Lâm Tri Dịch ôm Chu Tri Mông vào lòng, hai người cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu do Chu Hoài Sinh tự tay làm trong sân, đung đưa, Lâm Tri Dịch hỏi: "Quyển Quyển bắt đầu có tâm sự rồi?"

Chu Tri Mông lắc đầu, "Không có ạ."

Lâm Tri Dịch cười ôm lấy anh.

"Thực ra chú Lục và chú Chung cũng rất yêu Tiểu Khởi, đúng không?" Chu Tri Mông hỏi.

"Đương nhiên rồi, chỉ là cách thể hiện tình yêu của mỗi cặp phụ huynh đều khác nhau, hơn nữa bây giờ Tiểu Khởi đang trong giai đoạn nổi loạn, có tâm lý chống đối với mọi thứ bên ngoài. Thực ra nó là một đứa trẻ hạnh phúc, đợi qua giai đoạn này, nó sẽ hiểu chuyện, sẽ trưởng thành."

"Nhưng Tiểu Khởi..." Chu Tri Mông rất khó hiểu, ngả vào lòng Lâm Tri Dịch, ngẩng đầu hỏi: "Nhưng Tiểu Khởi từ khi sinh ra đã bước vào giai đoạn nổi loạn rồi, em ấy thật sự sẽ thay đổi ư?"

Lâm Tri Dịch bị chọc cười, bất lực nói: "Ừm, sao lại có đứa nhóc vừa sinh ra đã nổi loạn được?"

Chu Tri Mông thở dài một hơi.

Hai ba con lại thì thầm một lúc, cho đến khi Chu Hoài Sinh ra ngoài gọi bọn họ vào ăn cơm tối.

Vừa ăn xong, trời đột nhiên tối sầm lại, mây đen nhanh chóng tụ tập lại, bao phủ bầu trời, cuồn cuộn dữ dội, một tia chớp xẹt qua, Chu Tri Mông còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã mưa như trút nước.

"Chó con!"

Chu Tri Mông đột nhiên đứng dậy, cầm lấy ô chạy ra ngoài, Chu Hoài Sinh đuổi theo, Chu Tri Mông lại quay trở về, lục tìm trong kho một chiếc hộp đựng đồ trống không, vội vàng nói: "Cha, con đến khu phố mới xem chó con một chút!"

"Quyển Quyển--"

"Cha đừng lo!" Chu Tri Mông vừa dứt lời, người đã chạy xa.

Chu Tri Mông chạy băng qua cơn mưa lớn, thẳng tiến đến khu phố mới, sức khỏe anh không tốt, ngay cả khởi động trước giờ học thể dục cũng ít khi tham gia huống chi là chạy bộ, nên lúc anh chạy đến ngã tư khu phố mới thì đã mệt đến thở hổn hển, gần như không đứng vững.

Nhưng mưa quá lớn, quất vào bụi cây nghe chan chát, nghĩ đến chó con không có chỗ trú mưa, Chu Tri Mông hít một hơi thật sâu, sau khi hơi hồi phục lại, anh vẫn cố gắng đi tiếp.

Lúc anh cúi người nhìn vào bụi cây, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Không nghe thấy tiếng kêu ư ử của chó con, bát nhựa nhỏ cũng bị lật úp.

Xung quanh đều là những cửa hàng đang mở cửa, không có chỗ nào cho chó con trú mưa, khu phố mới rất dài, cách đó không xa là một công viên rộng lớn, muốn tìm một con chó nhỏ trong đó quả thực là như mò kim đáy biển, Chu Tri Mông cay cay sống mũi, mắt cũng mờ mịt, ngồi thẫn thờ tại chỗ, không biết phải làm sao.

Cho đến khi trước mắt xuất hiện một đôi giày thể thao quen thuộc.

Chu Tri Mông ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Khởi Phồn, Lục Khởi Phồn một tay cầm ô, một tay xách gáy chó con.

Cậu rất cao, Chu Tri Mông phải cố gắng ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ biểu cảm của Lục Khởi Phồn dưới tán ô.

Chó nhỏ màu đen hoảng loạn vùng vẫy, nhìn thấy Chu Tri Mông như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hai chân trước vung loạn xạ, kêu ư ử, muốn Chu Tri Mông bế.

Chu Tri Mông ngẩn người hồi lâu rồi mới xoa xoa đầu gối, miễn cưỡng đứng dậy, "Tiểu Khởi, sao em lại ở đây?"

Lục Khởi Phồn mặt mày cau có, Chu Tri Mông đưa tay ra muốn nhận lấy chó con, Lục Khởi Phồn né tránh tay anh, nhìn chiếc hộp đựng đồ trên mặt đất.

Chu Tri Mông vội vàng mở hộp đựng đồ ra, cho chó con vào, anh liếc mắt một cái thì nhìn thấy hai vết cào trên tay Lục Khởi Phồn, hơi rướm máu.

"Em bị cào trúng rồi?"

Tim Chu Tri Mông như ngừng đập, lập tức nắm lấy tay Lục Khởi Phồn, lo lắng nói: "Bây giờ đi tiêm ngừa thôi, anh đi với em."

"Không cần, anh về nhà trước đi." Lục Khởi Phồn xách hộp đựng đồ lên, đưa Chu Tri Mông ra ven đường, định gọi taxi giúp anh.

"Cái gì, anh đến bệnh viện với em."

"Anh mau về nhà đi." Vẻ mặt Lục Khởi Phồn đã rất mất kiên nhẫn.

Chu Tri Mông không nhận ra, vẫn lo lắng nhìn vết thương trên mu bàn tay Lục Khởi Phồn, lẩm bẩm: "Trầy da còn chảy máu, chắc chắn phải tiêm... Anh đi cùng thì sao? Hồi nhỏ em đi tiêm chẳng phải đều là anh đi cùng à?"

Lục Khởi Phồn đột nhiên nổi giận, cắt ngang lời Chu Tri Mông, quát: "Môi anh đã trắng bệch rồi đó anh có biết không? Trời mưa to thế này, ai cho phép anh chạy ra ngoài tìm chó? Nếu bệnh hen suyễn của anh tái phát thì phải sao?"

Chu Tri Mông hoàn toàn sững sờ, một lúc lâu không nói nên lời.

Lục Khởi Phồn cũng nhận ra thái độ của mình không tốt, sắc mặt cứng đờ, cậu ném hộp đựng đồ vào lòng Chu Tri Mông, một mình đứng bên đường đợi taxi.

Không đợi được taxi, lại đợi được Lục Cẩn Thừa.

Lục Cẩn Thừa không hề có sắc mặt tốt với Lục Khởi Phồn, lúc nhìn thấy Chu Tri Mông mới dịu lại, Lục Cẩn Thừa cầm ô, đón Chu Tri Mông lên xe, "Quyển Quyển lên xe đi."

"Chú, tay Tiểu Khởi bị chó cào trúng rồi, phải đi tiêm thôi."

Lục Cẩn Thừa lập tức xoay người nắm lấy tay Lục Khởi Phồn xem xét, thấy vết thương không quá nghiêm trọng mới hơi yên tâm.

Lục Khởi Phồn mất kiên nhẫn rút tay về.

"Đáng đời, suốt ngày chỉ lo làm chuyện linh tinh, không chịu học hành." Lục Cẩn Thừa nói.

Lục Khởi Phồn lạnh lùng.

Chu Tri Mông xuống xe, vừa kéo vừa lôi nhét Lục Khởi Phồn vào trong xe, "Chú, mau đến bệnh viện đi ạ."

Lục Cẩn Thừa cưng chiều Chu Tri Mông nhất, đương nhiên nghe theo.

Sau khi tiêm phòng xong, lại đến cửa hàng thú cưng tiêm phòng và tẩy giun cho chó con, lúc về đến nhà họ Lục đã là tám giờ rưỡi tối.

Chung Diệp lấy khăn lau tóc cho Chu Tri Mông vừa tắm xong, "Dù sao ngày mai cũng được nghỉ, tối nay Quyển Quyển cứ ngủ lại đây đi, để chú gọi điện cho ba con."

"Dạ."

Chó con được đặt ở cạnh cửa ra vào, Chung Diệp hâm nóng một bát sữa dê cho nó uống.

Lục Khởi Phồn vừa tiêm xong, không thể tắm, tự mình lấy khăn nóng trong nhà vệ sinh lau người, vừa ra ngoài đã nghe thấy Chung Diệp gọi điện cho Lâm Tri Dịch, nói tối nay Quyển Quyển ngủ lại đây.

Cậu khựng lại một chút, rồi giả vờ như không có chuyện gì trở về phòng ngủ.

Chu Tri Mông đi theo.

"Tiểu Khởi, hôm nay cảm ơn em."

Lục Khởi Phồn nằm lên giường, Chu Tri Mông bò lên cạnh cậu, nhỏ giọng hỏi: "Có phải em sợ anh đội mưa đi tìm chó con nên mới đi không?"

Lục Khởi Phồn không nói gì.

"Em tìm bao lâu? Tìm thấy nó ở đâu?"

"Công viên."

Chu Tri Mông ngây người, trời tối như vậy, mưa to như vậy, tìm một con chó con trong công viên rộng lớn, chỉ nghĩ thôi cũng biết khó khăn đến mức nào, vậy mà Lục Khởi Phồn lại không hề nhắc đến. Hơn nữa Lục Khởi Phồn căn bản không thích con chó con này.

Chu Tri Mông sờ trán Lục Khởi Phồn, may mà không bị sốt, anh lại hỏi rất nhiều câu hỏi về quá trình tìm kiếm, Lục Khởi Phồn đều lười trả lời.

Chu Tri Mông nằm xuống, không nhịn được phàn nàn: "Tiểu Khởi, sao em không chịu nói gì vậy? Trước đây động một chút là khóc, bây giờ lại không nói gì, anh biết phải làm sao?"

"Em khóc lúc nào?"

Chu Tri Mông cười cười, bênh vực Lục Khởi Phồn: "Anh nói sai rồi, là anh động một chút là khóc."

Lục Khởi Phồn trầm giọng nói: "Đắp chăn cho kỹ vào."

Chu Tri Mông chui vào trong chăn, bĩu môi, "Hung dữ."

Căn phòng chìm vào im lặng, Lục Khởi Phồn nhớ lại những lời cha cậu nói hôm qua.

-- Con cứ học hành kém cỏi thế này, sớm muộn gì Quyển Quyển cũng sẽ chán ghét con.

Cậu quay đầu nhìn Chu Tri Mông, Chu Tri Mông ngẩn người, đưa tay sờ tai Lục Khởi Phồn, "Sao vậy?"

Lục Khởi Phồn mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Cậu không muốn nhắc đến chuyện này.

Cậu không ngờ Chu Tri Mông lại chủ động nhắc đến trước.

"Sắp thi chuyển cấp rồi, Tiểu Khởi, em nghiêm túc một chút đi được không?"

Lửa giận bốc lên từ trong lòng Lục Khởi Phồn, cậu xoay người quay lưng về phía Chu Tri Mông, Chu Tri Mông không nhận ra mình đã chạm vào vảy ngược của Lục Khởi Phồn, còn đưa tay ra, kéo kéo tai Lục Khởi Phồn, "Tiểu Khởi, em nghe anh nói này, kỳ thi chuyển cấp thật sự rất gần rồi, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi."

Thấy Lục Khởi Phồn không để ý đến mình, Chu Tri Mông lại vươn người ra.

"Ui..."

Tay anh bị Lục Khởi Phồn cắn một cái.

"Em lại cắn người!"

Chu Tri Mông tức giận ngồi dậy, nhìn vết răng trên tay, thầm mắng trong lòng: Chó điên.

Anh chủ động dỗ dành lại bị hắt hủi thì hơi bị tủi thân, cũng không phải anh bảo Lục Khởi Phồn đi tìm chó, cũng không phải anh bảo Lục Khởi Phồn không chịu học hành, rốt cuộc Lục Khởi Phồn đang giận cái gì.

Tại sao mà mình phải chịu đựng giai đoạn nổi loạn vô tận của em ấy?

Thi không đậu thì ra nước ngoài thôi, liên quan gì đến mình?

Chu Tri Mông càng nghĩ càng buồn, xuống giường đến phòng vẽ tìm Chung Diệp.

Lục Khởi Phồn nắm bắt được cơ hội.

Nửa tiếng sau, Lục Khởi Phồn xoay người xuống giường, đi thẳng đến cửa phòng vẽ, cửa khép hờ, cậu đưa tay đẩy ra.

Chung Diệp đang ngồi vẽ tranh trước bàn, Chu Tri Mông cuộn tròn trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, đã ngủ say.

Chung Diệp ngẩng đầu nhìn Lục Khởi Phồn, nhướng mày, "Con nói xem, con đã chọc anh giận bỏ đi bao nhiêu lần rồi?"

Lục Khởi Phồn đi tới, bế Chu Tri Mông lên, dưới ánh mắt trêu chọc của ba nhỏ, im lặng trở về phòng.