Chu Tri Mông từ chối mọi lời mời của giới truyền thông và các chương trình tạp kỹ, đăng một bài Weibo dài, nghiêm túc trình bày về ước mơ học thuật cũng như kế hoạch cuộc đời sau này của mình.
Trong khu bình luận, có người hỏi: Anh và Lục Khởi Phồn của đội xe Phong Bạo có quan hệ gì vậy?
Chu Tri Mông trả lời: Quan hệ người yêu.
Nhưng ngoài dự liệu của anh, dư luận không thể mãi đi theo chiều hướng tốt đẹp. Sau khi tổ chương trình "Siêu Sao Đường Đua" công bố đối tác hợp tác là đội đua Phong Bạo, một chủ đề mang tên "Tay đua và học sinh xuất sắc, tình tiết tiểu thuyết bước ra đời thực" đã nhanh chóng trở nên nóng hổi.
Trên mạng đã đào ra rất nhiều thông tin về gia thế của Lục Khởi Phồn, kéo theo cả lý lịch cuộc đời của Lục Cẩn Thừa và Chung Diệp cũng bị lật tung. Nhưng hiểu biết của đa số mọi người về Chu Tri Mông vẫn còn rất ít, chính vì ít hiểu biết nên anh cũng dễ trở thành đối tượng bị công kích.
Khi Chu Tri Mông mở Weibo lần nữa, anh mới phát hiện khu bình luận của bài đăng có tấm ảnh chung được Đồ Ngôn thả tim hôm nọ đã hoàn toàn biến chất.
Rất nhiều người để lại bình luận nói Chu Tri Mông giả tạo, mỉa mai anh một mặt thì nói mình là chăm ngoan theo đuổi học thuật, một mặt lại muốn bám đùi đại gia để gả vào nhà giàu, dùng những lời lẽ độc địa nhất. Thậm chí còn có người gửi tin nhắn riêng chửi mắng anh, nói anh là đồ tâm cơ, cố tình đăng ảnh chung lên Weibo để tỏ vẻ trong sáng vô tội.
Lần *****ên nhìn thấy những thứ này, Chu Tri Mông hoàn toàn ngơ ngác.
Phản ứng *****ên lại không phải là tức giận, mà là khó hiểu.
Anh không hiểu tại sao những người này có thể cách một màn hình mà trút lên anh sự ác ý đáng sợ đến vậy. Rõ ràng họ chưa từng gặp mặt, nhưng những lời họ nói ra chắc như đinh đóng cột, cứ như thể họ còn hiểu rõ anh hơn cả chính bản thân anh.
Chu Tri Mông gọi điện cho Lâm Tri Dịch, tủi thân kể lại nguyên do. Anh thậm chí còn không muốn cho ba nhỏ xem những thứ độc địa bẩn thỉu đó. Lâm Tri Dịch nghe xong liền tức giận không kìm được: "Quyển Quyển không sao, để ba nhỏ xử lý."
Ngày hôm sau, thông tin về gia thế của Chu Tri Mông bị phơi bày trên mạng: con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thắng. Danh xưng này hoàn toàn không thua kém Lục Khởi Phồn.
Lúc này cư dân mạng mới nhận ra, đâu phải là gả vào nhà giàu?
Đây rõ ràng là liên hôn giữa các gia tộc hào môn.
【Tình tiết đảo ngược ngoạn mục, những người mấy hôm trước bạo hành mạng Chu Tri Mông có thể ra mặt xin lỗi được không?】
【Người ta yêu nhau, thứ yêu nghiệt mấy người ở đó chỉ trỏ cái gì?】
【Chu Tri Mông mới thực sự là thiên chi kiêu tử ấy chứ, đẹp trai, gia thế tốt, học vấn cao. So sánh thế này thì Lục Khởi Phồn mới là người trèo cao.】
【Nghe nói là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau đó!】
【Càng nhìn càng xứng đôi...】
【Thật sự rất xứng.】
【Đây mẹ nó là phim "Những người thừa kế" bước ra đời thực rồi còn gì.】
【Sao chỉ có mình Chu Tri Mông đơn phương khoe tình cảm, còn Lục Khởi Phồn đâu? Sao cậu ta không ra mặt thể hiện gì cả? Chắc không phải là người yêu đâu, chỉ cố tình ké fame thôi, hehehe...】
【Đúng đó, Lục Khởi Phồn chưa từng phản hồi chính thức.】
【Báo!! Ba phút trước Lục Khởi Phồn đã đăng ký Weibo, avatar là ảnh của Chu Tri Mông.】
【Hahahahahahaha cùng vào xem lũ ngốc nào!】
【Cmt trên vả mặt chưa?】
【Chắc là lên cơn hoang tưởng rồi, thật đáng thương.】
【Yêu ma quỷ quái tránh xa cặp đôi nhỏ ra!!!】 ...
Chu Tri Mông xem xong, lật người nằm sấp lên ngực Lục Khởi Phồn, "Anh không thích những thứ này, anh muốn cai Weibo."
"Được thôi."
Chu Tri Mông buồn chán dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên vai Lục Khởi Phồn, "Khi nào em đi quay show?"
"Giữa tháng tư."
"Vậy khoảng thời gian này em phải học bù cho tốt, không được chểnh mảng việc học đâu đấy."
"Biết rồi, Quyển Quyển yên tâm, nặng nhẹ em biết rõ, em nhất định sẽ thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp."
Chu Tri Mông cười ôm lấy cậu, "Bây giờ em ngoan ngoãn thế này anh lại không quen."
Lục Khởi Phồn dùng má cọ cọ lên trán Chu Tri Mông, "Trong mắt anh, hồi nhỏ em thật sự đáng ghét lắm sao? Nhưng tại sao em lại thấy mình chẳng làm gì sai, em chỉ muốn chơi với anh thôi mà."
"Hả? Chơi với anh mà em nói, là đánh bạn cùng bàn của anh đến bầm dập mặt mày à?"
Chu Tri Mông cắn lên tai Lục Khởi Phồn, trách móc: "Lần hồi lớp hai ấy, bạn cùng bàn nói chuyện với anh, không biết em từ đâu chui ra, xông lên đấm thẳng vào mặt bạn ấy một cú, dọa anh chết khiếp. Sau đó các bạn xung quanh không ai dám chơi với anh nữa."
Lục Khởi Phồn hoàn toàn không có ấn tượng.
"Chuyện như vậy xảy ra không chỉ một lần, hồi nhỏ anh còn lo em là kẻ bạo lực."
Lục Khởi Phồn cười cười, gối tay sau gáy, "Sao em không nhớ nhỉ?"
"Em tất nhiên là không nhớ rồi, vì toàn là chú Chung và anh giúp em giải quyết hậu quả."
"Vậy sau này tại sao anh lại thích em?"
"Anh cũng không biết, cứ dần dần thích thôi. Anh hình như không thể tưởng tượng được cảnh nửa kia của mình không phải là em."
"Hồi nhỏ bạn bè của anh luôn rất nhiều, rất nhiều người thích anh, cả trẻ con lẫn người lớn. Em thật sự rất tức giận."
Chu Tri Mông cười cười.
"Thật muốn anh chỉ thuộc về mình em, trong mắt chỉ có một mình em, không nhìn thấy ai khác."
Chu Tri Mông véo tai Lục Khởi Phồn, "Tư tưởng này của em nguy hiểm lắm đấy nhé em trai Lục Khởi Phồn, sao lại có thể như vậy?"
"Cho nên em đã cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi."
"Chẳng lẽ anh còn phải thưởng cho em à?"
"Cũng không phải là không thể."
Lục Khởi Phồn ôm Chu Tri Mông vào lòng, hôn mạnh hai cái. Chu Tri Mông rảnh rỗi không có việc gì làm, lại nghịch điện thoại của Lục Khởi Phồn, tuỳ ý bấm vào tin nhắn riêng, thấy một đống lời tỏ tình, có những lời còn phóng đãng đến mức không thể nhìn nổi.
Chu Tri Mông tức đến mức suýt ném điện thoại của Lục Khởi Phồn, anh lại nói: "Thật đáng ghét, anh muốn cai Weibo!"
Lục Khởi Phồn cũng vừa mới thấy, cau mày hỏi: "Mấy cái này xóa thế nào?"
"Em tắt tin nhắn riêng đi."
Chu Tri Mông giúp Lục Khởi Phồn thao tác một hồi, Weibo của cậu cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Chu Tri Mông ngồi trên người Lục Khởi Phồn, tức giận nói: "Anh rất không vui!"
Lục Khởi Phồn ngửa người nằm, ánh mắt như giấu vô số lưỡi câu, kéo Chu Tri Mông về phía mình, "Vậy Quyển Quyển muốn trừng phạt em thế nào?"
Hai má Chu Tri Mông hơi ửng hồng. Anh đè hai cánh tay của Lục Khởi Phồn lên đầu giường, rồi cúi xuống hôn lên mặt cậu.
"Không được động tay." Anh ra lệnh.
Lòng bàn tay anh mềm mại ấm áp, khi ôm lấy mặt Lục Khởi Phồn, cậu chỉ cảm thấy nhẹ như cánh bướm hạ xuống. Nụ hôn của anh bắt đầu từ giữa đôi mày của Lục Khởi Phồn, đến chóp mũi rồi đến khóe môi.
Hôn xong, Chu Tri Mông lặng lẽ nhìn Lục Khởi Phồn. Lục Khởi Phồn lúc này mới phát hiện, nét ngây thơ trong ngũ quan của Chu Tri Mông đã phai đi rất nhiều. Đôi khi, đặc biệt là khi ánh mắt anh lười biếng lướt trên khuôn mặt Lục Khởi Phồn, anh đã không còn là chú thỏ trắng ngây thơ không biết gì nữa, mà giống một tiểu hồ ly tinh chưa thành thạo, vừa ngại ngùng rụt rè, lại vừa cố tỏ ra mạnh mẽ và rục rịch.
Tính cách của Chu Tri Mông vốn dĩ mềm mại và bị động, nên những lần hiếm hoi anh chủ động lại càng khiến người ta không thể kiềm chế.
Tay Lục Khởi Phồn giơ lên, đặt lên đùi Chu Tri Mông, liền bị anh đẩy ra.
"Đã nói là không được động tay rồi mà."
Chu Tri Mông dịch người, hai tay nắm lấy cổ áo ngủ của Lục Khởi Phồn, từ từ cởi ra.
Sự ồn ào của ban ngày bị nhấn chìm trong đêm đen tĩnh lặng. Trong đầu Chu Tri Mông lướt qua rất nhiều hình ảnh: sân trường ồn ã, mạng xã hội phức tạp, những bài luận văn chi chít chữ và những chiếc xe đua vun vút... tất cả hòa vào nhau. Một tuổi 20 thật rực rỡ, anh đã cảm nhận, đã trải nghiệm, và cuối cùng vẫn khao khát sự bình yên.
Anh thích bật một ngọn đèn nhỏ trong căn phòng tối mờ, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt và thân hình của Lục Khởi Phồn, chiếu lên tình yêu trong mắt cậu.
Duyên phận của anh và Lục Khởi Phồn là do trời định, không có những ngã rẽ va chạm nào, ngay cả giai đoạn mập mờ cũng là từ những cái ôm chuyển sang những nụ hôn. Anh có được tình yêu này mà không tốn chút sức lực nào.
Khó khăn duy nhất lại là vượt qua sự ngượng ngùng. Nghe có vẻ dễ dàng, nhưng Chu Tri Mông đã mất trọn 2 năm.
Áo ngủ của Lục Khởi Phồn đã hoàn toàn bung ra.
Chu Tri Mông cắn môi dưới, dâng hiến bản thân mình.
Anh nghĩ: Anh thật sự không thể tưởng tượng cuộc sống của mình lại có một người khác thay thế Lục Khởi Phồn.
Trước khi anh có thể hoàn toàn hiểu được từ "yêu", anh đã yêu Lục Khởi Phồn rất nhiều rồi.
Trong nhận thức của anh về tình yêu, Lục Khởi Phồn cũng là lời giải thích cụ thể duy nhất.
Trong khoảnh khắc hoan lạc nhất, Lục Khởi Phồn ôm chặt anh, hỏi: "Quyển Quyển, anh chỉ thuộc về em thôi, phải không?"
Chu Tri Mông trả lời: "Phải, anh chỉ thuộc về em thôi."
---
Cuộc sống trở lại với sự bình yên vốn có. Lục Khởi Phồn bận rộn giữa việc học và sự nghiệp, Chu Tri Mông cũng bận rộn với các thủ tục để được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh.
Tháng tư năm sau, Lục Khởi Phồn tham gia ghi hình chương trình " Ngôi sao xe đua toàn năng".
Tổ chương trình rất có thành ý, dành cho đội xe sự tôn trọng và thời lượng lên hình xứng đáng. Chu Tri Mông rảnh rỗi cũng đến chơi, đeo khẩu trang và đội mũ, đóng vai nhân viên của đội xe.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị Lục Khởi Phồn lôi vào phòng nghỉ bắt nạt đến mức mắt hoe hoe ngấn lệ, chu môi nói không bao giờ đến nữa. Nhưng khi Lục Khởi Phồn nói nhớ anh, anh lại hết giận, mềm oặt ôm lấy cậu, "Thôi được rồi, ban ơn cho em nửa ngày nữa."
Lục Khởi Phồn cười ôm lấy anh.
Thời điểm giao mùa xuân hạ, nắng rất đẹp. Lục Khởi Phồn ngồi trong xe, lao vút đi trong tiếng reo hò của mọi người, trẻ trung và ngông cuồng, nhiệt huyết sôi trào.
Lúc phỏng vấn giữa giờ, biên tập hỏi Lục Khởi Phồn: "Tại sao bạn lại kiên trì với sở thích đua xe này?"
Lục Khởi Phồn nói: "Vì muốn người tôi yêu tự hào về tôi."
Ánh mắt của Lục Khởi Phồn xuyên qua rất nhiều người, rơi thẳng vào người Chu Tri Mông.
"Bạn có điều gì tiếc nuối không?" Biên tập lại hỏi.
"Không có, không có chuyện gì tiếc nuối cả. Nếu nhất định phải nói, thì có lẽ là đã không sinh ra sớm hơn hai năm."
"Tại sao vậy?"
Lục Khởi Phồn cười nhẹ, "Vì không muốn bị anh ấy gọi là em trai."
Chu Tri Mông dựa vào tường đứng sau mọi người, nghe thấy câu này anh cũng bật cười, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.
Tháng bảy.
Cùng với sự nổi tiếng của " Ngôi sao xe đua toàn năng", Lục Khởi Phồn dẫn dắt đội xe Phong Bạo đến Anh, tham gia sự kiện đua xe đỉnh cao nhất.
Lúc đó Chu Tri Mông cũng đang ở Anh để giao lưu học tập.
Anh ngồi ở hàng ghế khán giả gần bục nhận giải nhất, tầm nhìn rộng mở, dễ dàng quan sát được toàn bộ diễn biến cuộc đua.
Chiếc xe "Lục Hoả" của Lục Khởi Phồn lại trải qua một vòng nâng cấp, chỉ riêng việc thay động cơ đã tốn hàng chục triệu. Toàn bộ thành viên đội Phong Bạo đều tham gia, gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ tự tin quyết thắng. Tiếng reo hò trên đường đua như từng đợt sóng, nhiệt huyết hoàn toàn bùng cháy.
Chu Tri Mông mặc một bộ đồ thể thao màu xanh táo, hài hòa với mùa hè tươi mát.
Bốn vị phụ huynh cũng đến, họ ngồi sau Chu Tri Mông. Chu Tri Mông nhận lấy ly cola từ tay Chu Hoài Sinh uống một ngụm, rồi lại bám vào lan can xem cuộc đua.
Chung Diệp dựa vào vai Lục Cẩn Thừa, "Bây giờ anh còn thấy con trai mình bất tài nữa không?"
"Anh đang khích lệ nó thôi." Lục Cẩn Thừa cứng miệng nói.
Chung Diệp cười cười, "Được rồi."
Cuộc đua này hoàn toàn là một bữa tiệc thị giác của những chiếc siêu xe, cũng là một bữa tiệc cuồng nhiệt của tất cả mọi người. Chu Tri Mông nhìn chiếc "Lục Hoả" của Lục Khởi Phồn xuyên qua đường đua khúc khuỷu, mỗi một khúc cua và mỗi lần tăng tốc đều làm trái tim anh thắt lại.
Anh gần như không dám thở.
Mấy vòng cuối, Lục Khởi Phồn và Bailey của đội Orseille bắt đầu tranh giành vị trí quyết liệt. Nơi họ đi qua khói bụi mịt mù. Kinh nghiệm phong phú của Bailey giúp anh ta hoàn toàn áp chế được Lục Khởi Phồn ở giai đoạn đầu. Nhưng ưu thế của Lục Khởi Phồn nằm ở tâm lý ổn định, nên cậu có thể chịu được áp lực cực lớn, hoàn thành pha phòng thủ sinh tử ở vòng thứ năm từ dưới lên, rồi đến hai vòng cuối cùng dốc hết sức lực để vượt lên.
Cả trường đua im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc xe đua màu xanh lam.
Lốp xe của Lục Khởi Phồn rõ ràng đã đến giới hạn chịu đựng.
Còn vòng cuối cùng.
Nửa vòng.
Vào thời khắc cuối cùng, Lục Khởi Phồn hoàn thành cú lội ngược dòng, vượt qua Bailey của đội Orseille để giành chức vô địch chung cuộc.
Cả trường đua sôi sục, tiếng reo hò của Chu Tri Mông bị nhấn chìm trong biển âm thanh.
Anh xúc động đến rơi nước mắt, lao vào lòng Lâm Tri Dịch.
"Phong Bạo" thật sự đã trở thành một cơn bão bất ngờ, bùng nổ vào giữa mùa hè tháng bảy.
Lục Khởi Phồn bước ra từ vòng tay reo hò ôm chúc mừng của tất cả các thành viên trong đội cũng như đối thủ. Cậu không đi về phía bục nhận giải, mà đi về phía khán đài. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cậu ôm lấy một chàng trai trẻ. Họ ôm hôn nhau trước mặt tất cả mọi người.
Chu Tri Mông ôm lấy mặt Lục Khởi Phồn, xúc động nói: "Em giỏi quá, Tiểu Khởi!"
Lục Khởi Phồn vẫn còn thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi, nhưng cậu quỳ một gối xuống, tay cầm một chiếc hộp vuông nhỏ màu bạc.
Cậu nhìn vào mắt Chu Tri Mông, nói: "Nhà toán học nhỏ của em, gả cho em nhé, được không?"
Sóng tiếng reo hò chúc mừng dâng lên từng đợt, cao hơn rồi cao hơn nữa, cho đến đỉnh điểm.
Chu Tri Mông sững sờ tại chỗ. Anh quay đầu nhìn bố mẹ mình, Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch đều đang cười với anh.
"Được." Chu Tri Mông không hề do dự.
Nước mắt rơi xuống, Lục Khởi Phồn đeo nhẫn cho Chu Tri Mông.
Cậu đứng dậy hôn Chu Tri Mông, rồi nhận lấy lá quốc kỳ từ tay Kha Vĩ, bước lên bục nhận giải.
Giây phút đó, Lục Khởi Phồn cảm thấy cuộc đời này không còn gì hối tiếc.
Hôm qua Chu Tri Mông vừa cùng giáo sư Triệu tham gia Diễn đàn Toán học Thế giới, hôm nay lại được nhìn thấy Lục Khởi Phồn tay cầm quốc kỳ bước lên bục nhận giải, cảm xúc dâng trào trong lòng không gì sánh được.
Trời dần tối, người trong sân đua ngày một ít đi.
Lục Khởi Phồn thay bộ đồ đua xe, đi đến khán đài, ngồi xuống bên cạnh Chu Tri Mông.
Hai người ngồi cạnh nhau nhìn mặt trời lặn.
Lục Cẩn Thừa và mọi người thấy vậy liền rời đi trước.
Rất nhanh, trong sân vận động vạn người rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
"Hoa tươi và tiếng vỗ tay rồi sẽ biến mất, Tiểu Khởi, em có thể thích nghi với sự yên tĩnh lúc này không?" Chu Tri Mông hỏi.
"Cũng thích."
Lục Khởi Phồn nắm lấy tay Chu Tri Mông, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Gió đêm thổi qua người, dễ chịu và mát mẻ. Chu Tri Mông tựa vào lòng Lục Khởi Phồn, cậu chậm rãi nói: "Hoa tươi và tiếng vỗ tay rồi sẽ biến mất, nhưng anh vẫn ở bên cạnh em. Sao anh lại không biết điều gì là quan trọng nhất trong lòng em chứ?"
Chu Tri Mông biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Là gì vậy?"
Lục Khởi Phồn cúi đầu hôn anh.
Chu Tri Mông nghĩ: Nếu dùng một câu để tổng kết cuộc đời của anh và Lục Khởi Phồn, thì đó sẽ là gì?
Đời này thuận lợi, không còn gì để cầu mong.
Người mình yêu ở bên cạnh, ước mơ đã thành hiện thực, sau này dù đường đời gập ghềnh, cũng không còn gì sợ hãi.
Chu Tri Mông đáp lại nụ hôn của Lục Khởi Phồn, đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ, anh đã tìm thấy Lục Khởi Phồn bỏ nhà đi ở khu vui chơi, dắt tay cậu về nhà. Khi đó hoàng hôn buông xuống, giống hệt như lúc này.
Ai ngờ một khi đã nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, chính là cả một đời.
Cùng thanh mai trúc mã, từ sớm đến chiều, đến khi bạc đầu.
Chu Tri Mông cũng cảm thấy đời này không còn gì hối tiếc.
--- Kết thúc chính truyện ---