Trúc Mã Một Đời, Chẳng Bằng Ý Trời Một Kiếp

Chương 8



Mà chúng ta đã sớm cùng phụ thân liên thủ, bố trí cạm bẫy khắp nơi, chờ đám người Bắc Địch mang bản đồ giả đột nhập kinh thành, liền nhốt gọn một mẻ.

 

Thẩm Thừa vì tội thông địch phản quốc, bị xử trảm.

 

Bạch Cẩm Đồng cũng bị liên đới, bị xử tử theo.

 

Về sau tra rõ, lão Hầu gia thực chất đã biết rõ những hành vi của con trai ông ấy.

 

Nhưng không những không ngăn cản, còn ngấm ngầm giúp hắn ra vào Tướng phủ tiếp cận ta, cố ý tạo ảo giác rằng việc thành thân là do ta chủ động, để xóa tan nghi ngờ của người ngoài.

 

“Con không dạy là lỗi của cha. Kết cục ấy… không uổng.”

 



 

Dưới bầu trời sao sáng, ta khẽ đưa một vò rượu cho Ngụy Uyên.

 

“Người ngoài đều nói ta là lòng lang dạ sói, g.i.ế.c mẫu thân hại đệ đệ… nghe cũng chẳng khác gì Thẩm Thừa.”

 

Hắn cười khổ.

 

“Đừng bận tâm người khác nói gì. Chỉ cần ta biết… chàng là người như thế nào.”

 

“Người như thế nào?” Ánh mắt hắn nhìn ta chân thành tha thiết.

 

“Là người tốt.” Ta chậm rãi đáp:

 

“Kế mẫu của chàng mang thai, nhưng đứa trẻ đó không phải của phụ thân chàng.”

 

“Chính phụ thân chàng đã lén cho bà ta uống thuốc sẩy thai, rồi nhốt lại, mặc bà ấy tự sinh tự diệt. Thế nhưng cái thai khi ấy đã lớn, bà ta chịu đựng vô vàn đau đớn. Bà ấy thường ngày đối đãi với chàng không tệ, nên chàng mới muốn cứu bà ta một mạng, thả bà ta đi. Nào ngờ bà lại cướp lấy thanh đao trong tay chàng… rồi tự vẫn.”

 

Nghe xong, Ngụy Uyên khẽ thở dài: “Hửm… ngay cả nhà Lễ bộ Thượng thư cũng có tai mắt của nàng rồi à?”

 

Ta biết việc ấy vẫn luôn là vướng mắc trong lòng hắn.

 

Thế nên ta chỉ muốn nghiêm túc nói cho hắn biết:

 

“Mọi chuyện… đều không phải lỗi của chàng. Nếu cứ mãi ôm giữ quá khứ đau buồn, thì chỉ là đang dằn vặt bản thân mà thôi. Chi bằng, hãy học cách buông bỏ.”

 

“Phải rồi… cũng nên buông xuống thôi.” Hắn cầm bầu rượu, ngửa cổ uống một ngụm lớn.

 

Đêm ấy, hắn uống say.

 

Say rồi thì nói rất nhiều lời mê sảng.

 

“Ta… ta muốn cứu nàng… nhưng Bắc Man bất ngờ đột kích, ta chỉ có thể… bảo vệ lê dân bá tánh trước!”

 

“Nàng có biết không… trong thành, nàng c.h.ế.t dưới đao của đao phủ, Còn ngoài thành, ta mang theo nỗi ân hận, ngã xuống giữa mưa tên của quân địch…”

 

Ta khẽ sững người.

 

Thì ra, từ đầu… vận mệnh của chúng ta đã dây dưa cùng một chỗ.

 

Ngụy Uyên nhìn ta, đôi mắt mơ hồ mà sâu lắng, trong đó ẩn chứa muôn phần nhu tình: “Nàng biết không… từ lâu ta đã thích nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Chỉ tiếc… trong mắt nàng khi ấy, chưa từng có ta…”

 

Ta cúi đầu mỉm cười.

 

Một lát sau, bất ngờ ghé sát, khẽ hôn lên má hắn một cái.

 

“Bây giờ thì có rồi. Trong mắt ta… hiện giờ chỉ có mỗi chàng thôi.”

 



 

Kiếp trước, ta mù quáng tin lầm người, lấy hết chân tâm trao cho một kẻ chỉ biết lợi dụng và phản bội.

 

Một câu “thanh mai trúc mã” đã khiến ta tự ru ngủ bản thân, mù quáng bước vào hôn sự, để rồi đánh mất cả người thân, cả con mình, đến khi c.h.ế.t cũng không rõ mình đã sai từ đâu.

 

Nếu không nhờ ông trời rủ lòng thương, cho ta được sống lại một lần nữa,

 

E rằng đời này, ta mãi chỉ là một oan hồn c.h.ế.t trong nhục nhã, một nữ tử bị cả thiên hạ phỉ nhổ.

 

Ta biết ơn vận mệnh đã cho ta cơ hội sửa sai — để cứu lấy phụ thân, bảo vệ hài tử chưa kịp ra đời, giữ gìn sự an nguy cho cả quốc gia.

 

Lần này, ta không còn tin mù quáng vào lời ngon tiếng ngọt, mà học cách nhìn sâu vào lòng người.

 

Cũng nhờ vậy, ta mới nhận ra có một người từ đầu đến cuối luôn âm thầm bảo vệ ta, vì ta mà không tiếc cả tính mạng.

 

Ngụy Uyên.

 

Nam nhân ấy, năm xưa chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, chẳng nói lời hoa mỹ, cũng chưa từng tranh giành.

 

Thế mà một khi ta ngã xuống, người đưa tay đỡ lấy ta lại chính là hắn.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khi ta bị dồn đến đường cùng, người đứng giữa muôn vàn nguy hiểm, chắn gió che mưa cho ta — cũng là hắn.

 

Sau trận đại thắng, triều đình ban thưởng trọng hậu.

 

Phụ thân được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng quân.

 

Còn ta — ta đã trở thành phu nhân của Uy Hổ Tướng quân.

 

Ta cùng Ngụy Uyên kết tóc se tơ, tổ chức hôn lễ dưới trăng hoa, khiến cả kinh thành ai nấy đều ngưỡng mộ.

 

Từ đó về sau, ta không còn là kẻ u mê sống trong ảo vọng của kiếp trước.

 

Mà là một người vợ, một người con gái biết yêu thương, biết trân trọng.

 

Kiếp này, ta chỉ sống vì những người xứng đáng — vì gia đình, vì giang sơn, và vì người luôn âm thầm bảo vệ ta – Ngụy Uyên

 

Một đời một kiếp một đôi người

 

Sống một đời viên mãn, không phụ bạc lẫn nhau.

 

Hết.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com