Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Vì đã sống hơn mười năm trong căn phòng ấy, nàng theo thói quen đẩy cửa bước vào, ai ngờ lại bắt gặp Tạ Chinh đang thay đồ. Áo ngoài đã cởi ra, lưng quay về phía nàng, áo trong cũng đã cởi nửa chừng, một bên vắt lên cánh tay, bên kia buông xuống ngang eo.
Đó là một thân thể rất đẹp, dưới lớp băng gạc, làn da lộ ra ánh lên màu mật ong dưới ánh nến, từng múi cơ bắp rõ ràng nổi bật.
Nàng xông vào đột ngột, đối phương hơi nghiêng đầu, trên khuôn mặt tựa ngọc, biểu cảm lạnh nhạt vốn có trong lúc này lại mang theo vẻ cấm dục đầy mê hoặc.
Phàn Trường Ngọc sững sờ nhìn mất mấy nhịp thở, đến khi hắn cau mày không vui, kéo áo che lại hỏi: “Có việc?”
Lúc này nàng mới bừng tỉnh, như thể mình là một tên lưu manh mê sắc, mặt đỏ bừng, vội xoay người: “Xin lỗi, ta chưa kịp thích ứng nên quên gõ cửa. Ta chỉ vào lấy chăn thôi.”
“Lấy đi.” Giọng nói truyền tới sau lưng nàng, trong trẻo mà lạnh lùng.
Phàn Trường Ngọc cố gắng nhìn thẳng, không liếc ngang dọc, lục tủ lấy hai tấm chăn bông, ôm chặt trong lòng, không quay đầu mà đi thẳng ra cửa, đến khi vòng qua góc tường mới dám thở phào, hít mấy hơi thật sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Thật là mất mặt đến tận nhà ngoại! Mong là đừng để hắn hiểu lầm gì thêm nữa.
Thính lực Tạ Chinh vốn hơn người, tất nhiên nghe thấy tiếng thở ra của nàng.
Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, đợi nghe tiếng bước chân rời đi xa hẳn, hắn mới tháo băng gạc, tiếp tục bôi thuốc cho những vết thương bị rách nặng nhất.
Đây là loại kim sang dược quý giá được buộc trên chân Hải Đông Thanh mang đến, có tiền cũng khó mua, dược tính cực mạnh.
Khi thuốc chạm vào miệng vết thương, cơn đau khiến toàn thân hắn căng cứng, gân xanh nổi lên trên cánh tay, trán rịn đầy mồ hôi lạnh, hàm răng nghiến chặt đến mức miệng thoang thoảng mùi máu.
Để tránh m.á.u dây bẩn, hắn ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trong phòng, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, mồ hôi lẫn m.á.u nhỏ giọt theo sống lưng thẳng tắp, nhìn chẳng khác gì đang chịu hình phạt.
Dù đang trải qua cơn đau tột độ như bị xé da xẻ thịt, đến khi giọt mồ hôi nhỏ vào mắt, hắn vẫn không chớp một cái, trong đôi mắt phản chiếu ánh nến là một mảnh âm u.
Món nợ này, cả những vết thương trên thân lẫn đau đớn trong xương tủy, hắn nhất định sẽ đòi lại.
Bên ngoài, tiếng bước chân đột nhiên quay trở lại, Tạ Chinh ngẩng mắt lên, ánh nhìn vẫn còn sắc lạnh chưa kịp thu lại, nhìn về phía cửa.