Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái

Chương 34: Đồng ý đi



Giận bắt đầu từ trong lòng, ác liền từ gan sinh ra.

Alessio khẽ cười, nhưng nụ cười đó thế nào cũng toát ra vẻ sát khí. Đường Tửu theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, đứng dậy định bỏ chạy, nhưng lại bị bàn tay to lớn của vị quân thư tóm gọn, kéo vào lòng, bị hắn ôm chặt, véo má.

Đường Tửu đáng thương bị nhốt chặt trong lòng vị quân thư, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mịn màng bị hắn véo nắn, sờ mó. Cậu cố gắng vùng vẫy nhưng không được, chỉ có thể bất lực ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn thở phì phì.

Hmm...

Cảm giác hình như cũng khá tốt...

Cảm giác trên tay rất tuyệt, Alessio nhéo nhéo, không khỏi có chút thất thần. Đường Tửu nhân cơ hội này, nhanh như chớp vùng ra, lùi về phía đối diện, vừa đau lòng ôm lấy chính mình, vừa cảnh giác nhìn hắn.

Alessio cũng không định tiếp tục nữa.

Vốn dĩ chỉ là muốn trêu chọc cậu một chút, cho trùng đực nhỏ kiêu ngạo kia một bài học nho nhỏ. Nhưng khi nhìn thấy dấu tay rõ ràng trên má Đường Tửu do hắn vừa véo, cuối cùng hắn vẫn dừng lại, không khỏi nghĩ: Lực tay của mình vừa rồi có mạnh đến vậy sao?

Và hắn không nhịn được hỏi thêm một câu: "Đau lắm sao?"

Đau thì dĩ nhiên là không đau rồi.

Alessio dùng lực rất nhẹ, nhưng Đường Tửu vốn có cơ địa dễ bị bầm tím, nên gương mặt cậu trông có vẻ đáng thương sau khi bị hắn véo. Tuy nhiên, Đường Tửu mới sẽ không giải thích điều này cho hắn biết, phải để Alessio áy náy thêm một chút nữa mới được!

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại tận dụng mọi thứ mà diễn: "Ngươi đồng ý với ta rồi thì ta sẽ không đau nữa!"

Alessio: ...

Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Đường Tửu."

Lần đầu tiên bị gọi cả họ lẫn tên, trùng đực nhỏ vừa thấy lạ lẫm vừa hồi hộp, cậu lùi lại hai bước, cảnh giác nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, tự tiện động tay động chân với các hạ của Thánh địa là phạm pháp! Lúc nãy không tính, ngươi mà dám lại gần, ta sẽ... Ta sẽ..."

Khí thế vừa mới dồn nén được đã bị trùng đực nhỏ làm cho tan biến.

Alessio vừa buồn cười vừa bất lực, hắn thở dài cam chịu, không vòng vo nữa, nói thẳng: "Ngươi không thấy vụ giao dịch này quá đáng lắm sao? Ngươi nói vậy, có gì khác so với Tariq và lũ trùng đang nhìn chằm chằm mong ta chết để chia chác tài sản của ta đâu?"

Đường Tửu lầm bầm: "Sao lại không khác nhau? Khác nhau nhiều chứ!"

Quân thư mỉm cười: "Ừ, khác nhiều đấy, hắn ta muốn cùng với Howard chia thịt ta, còn ngươi thì muốn độc chiếm ta một mình. Không ngờ, sức ăn của ngươi cũng lớn đấy chứ?"

"Ngươi còn dám gật đầu?!"

Alessio nhướng mày, làm bộ muốn tiến đến véo cậu, khiến trùng đực nhỏ sợ hãi vội vàng lùi lại, vừa lùi vừa hét lên đầy bất bình: "Chỉ có Thư quân của ta mới được chạm vào ta! Ngươi con trùng này có biết chừng mực không vậy?"

Ghét nhất trùng cái không biết giữ khoảng cách!

Alessio thực sự không biết có thể làm gì với cậu nữa.

Ngươi đi nói chuyện chính sự với cậu ấy, cậu ấy lại cứ đánh trống lảng với ngươi. Đóa hồng nhỏ nhỏ có gai này, giống như một cục đá chắn ngang dòng sông. Những kỹ năng đàm phán và lời lẽ thông thường cứ như dòng sông đang cuồn cuộn chảy, đến trước mặt cậu đều phải khựng lại một chút mới có thể tiếp tục trôi đi.

Khí thế đều bị phá hỏng hết cả rồi, còn nói chuyện thế nào được nữa?

Alessio thực sự bất lực: "Cục cưng, em xem lại những điều kiện bá vương này của mình đi, có trùng bình thường nào chịu được không?"

"Sao lại không bình thường?"

Hắn vừa nói xong, Đường Tửu đã tỏ vẻ không vui. Trùng đực nhỏ bẻ bẻ ngón tay, kể ra từng điều kiện một: "Anh xem xem, khi anh còn sống, chúng ta sẽ là đồng minh vững chắc nhất, Fleming sẽ bật đèn xanh cho mọi quyết sách của quân đội, anh hoàn toàn có thể nhân cơ hội này làm tất cả những gì mình muốn."

"Nếu ta yêu anh, anh sẽ không phải chết."

"Trở thành Fleming của phe Duy Tân vẫn sẽ là bạn tốt nhất của Klein, chúng ta sẽ cùng nhau có được tất cả, cùng nhau ngồi trên ngai vàng tối cao của đế quốc."

"Còn nếu anh chết ——"

Nói đến đây, Đường Tửu gần như không thể nhận ra mà dừng lại một chút, sau đó cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh nghiêm túc nhìn thẳng vào quân thư trước mặt: "Fleming vẫn sẽ tiếp nhận tài sản của anh, kế thừa di nguyện của anh, dẫn dắt phe Duy Tân trong quân đội, tiếp tục con đường mà anh đã tạo ra."

Kế thừa di nguyện của hắn, tiếp tục con đường mà hắn đã tạo ra...sao?

Tâm trí Alessio vốn tĩnh lặng như nước bỗng nhiên nổi lên gợn sóng.

Alessio không nói gì, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ trầm ngâm, thực sự cân nhắc tính khả thi của vụ giao dịch này trong lòng.

Lời hứa hẹn của Đường Tửu thoạt nhìn có vẻ mơ hồ, thiếu ràng buộc, nhưng Alessio hiểu rõ Fleming.

Khác với nhà Howard, một gia tộc mới nổi giàu có, nhà Fleming được biết đến là một trong những gia tộc đặc quyền cao cấp lâu đời nhất của đế quốc. Thứ giúp họ duy trì vinh quang qua nhiều thế hệ không chỉ là nhờ phúc của tổ tiên, mà còn là khả năng phán đoán nhạy bén về tình hình chính trị của mỗi đời người đứng đầu gia tộc.

Chỉ cần có thể duy trì vinh quang cho gia tộc, thì là phe bảo thủ hay phe Duy Tân, đối với một đại quý tộc như vậy mà nói, thực ra không có gì khác biệt.

Ngược lại, ở vào vị trí này, nếu nhà Fleming thực sự muốn thu phục, tiếp quản, kế thừa tất cả thế lực mà hắn để lại sau khi chết, thì dù có muốn hay không, cho dù là đóng giả, bọn họ cũng phải thể hiện sự đối đầu với phe bảo thủ, cả về lời nói lẫn hành động. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể thực sự giành được lòng trung thành của quân đội, trở thành người chủ mới chân chính của quân đội.

Nghĩ như vậy, vụ giao dịch này, hình như cũng không lỗ lắm?

Alessio thầm nghĩ.

Có Fleming như vậy âm hiểm xảo trá chủ trùng mới, chờ hắn chết do tinh thần bạo động, cuộc sống của lũ ngu ngốc trong quân đội kia, chắc cũng sẽ không quá khó khăn, tất cả mọi thứ hắn khổ tâm kinh doanh cũng có thể được giữ lại và duy trì, lại còn có thể nhìn thấy hình ảnh lũ sâu già cổ hủ lạc hậu kia tức đến hộc máu……

Còn về phần hắn.

Alessio khẽ đưa mắt lên, cuối cùng dừng lại trên người trùng đực nhỏ đang chống cằm, nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt long lanh, ngập nước.

Trước khi chết, còn có cục cưng nhỏ thích làm ầm ĩ như vậy ở bên cạnh, chắc cũng sẽ không quá buồn chán đâu.

Nghĩ vậy, Alessio đã có quyết định trong lòng.

Tất nhiên, quyết định thì quyết định, nhưng một người mưu mô, sâu sắc như Alessio không có thói quen thể hiện cảm xúc ra mặt.

Alessio khoanh tay, cười khẩy: "Em đúng là không bao giờ chịu thiệt nhỉ? Dù tôi sống hay chết, em cũng sẽ cùng tôi chia sẻ toàn bộ gia sản của Klein. Còn em, dù tôi sống hay chết, em cũng có thể có được tất cả gia sản của Klein, chỉ có lời chứ không có lỗ đúng không?"

Đường Tửu nuốt nước bọt, cẩn thận lùi lại một bước, bên ngoài vẫn mạnh miệng: "Nếu anh có thể sống sót, ta cũng sẽ chia sẻ toàn bộ Fleming với anh... Nhưng anh sắp chết rồi, ta còn có thể làm sao nha?"

Alessio chống cằm, ra vẻ đang suy nghĩ.

"Đừng do dự mà, chúng ta đây là đôi bên cùng có lợi nha."

"Nhanh đồng ý đi, nhanh đồng ý đi, nhanh đồng ý đi!"

"Một trùng đực xinh đẹp, đáng yêu như ta, đi qua thôn này liền không còn cửa hàng phía sau nào đâu nha!"

Alessio lại muốn thở dài.

Cuộc đàm phán đang yên đang lành, sao lại thành ra thế này?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com