Trùng Đực Bản Địa Nằm Yên Nhận Sủng Ái

Chương 37:



Điều này thật vô lý. Alessio bình tĩnh suy nghĩ.

Hắn đã gặp qua đủ loại trùng đực.

Có những kẻ cẩn thận, dè dặt vì cấp bậc gen thấp kém; có những kẻ lạnh lùng, kiêu ngạo vì xuất thân cao quý; cũng có những kẻ đầy mưu mô, rõ ràng trong lòng khinh thường Trùng tộc, nhưng vì muốn lợi dụng trùng cái để leo lên, mà cố tình giả vờ ra vẻ đáng thương, dụ dỗ trùng cái "sập bẫy".

Tóm lại, nói một cách ngắn gọn, vì địa vị siêu nhiên của trùng đực trong đế quốc, nên dù ở cấp bậc nào, phần lớn bọn họ đều kiêu ngạo, lạnh lùng. Sự khác biệt chỉ nằm ở chỗ họ có ngụy trang hay không, và có dụng tâm ngụy trang hay không mà thôi.

Nhưng mà.

Nhưng mà.

Làm sao trùng đực có thể làm nũng chứ?

Sao trùng đực lại có thể làm nũng chứ?

Đây không phải là phạm quy sao!

Alessio ngây người ra, hắn cúi đầu nhìn trùng đực nhỏ đang nắm lấy vạt áo mình. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền đáng yêu trên má cậu ta, mà ánh nắng hôm nay lại đẹp đến vậy, bao phủ toàn bộ cơ thể vị trùng đực trẻ tuổi trong ánh sáng dịu dàng, ấm áp.

Hắn vô thức cử động ngón tay, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Nhưng đó chỉ là trong khoảnh khắc.

Ngay sau đó, vị quân thư đột nhiên đứng bật dậy.

Chắc chẳng ai tin nổi đâu, vị thần hộ mệnh của đế quốc trong mắt mọi người, người nổi tiếng với sự quyết đoán, lạnh lùng, tàn nhẫn ở khắp các tinh hệ, Alessio · Klein, kẻ chưa bao giờ biết nhượng bộ là gì, vậy mà giờ phút này, đồng tử co rút, chạy trối chết.

Cứ như thể hắn đang đối mặt không phải một trùng đực yếu ớt, mà là một con quái vật đáng sợ khoác lốt trùng đực.

Đường Tửu thậm chí còn nghe thấy tiếng hắn suýt đập vào tường khi chạy trối chết ra khỏi cửa.

Đường Tửu: "Phụt ——"

Nhìn vị quân thư từ cứng đờ, đến ngây người, rồi đến luống cuống chạy trối chết, Đường Tửu cuối cùng không nhịn được nữa, "xì" một tiếng bật cười thành tiếng. Cậu cười dữ dội đến mức suýt chút nữa thì ngã lăn khỏi ghế sofa.

Ôi chao, có chút hơi đắc ý thì phải làm sao bây giờ?

Trùng đực nhỏ vịn vào bàn, ngồi lại cho ngay ngắn, chống cằm lên hai tay đang khoanh trước ngực, đôi mắt tinh ranh long lanh, khóe miệng không ngừng nhếch lên, trông như một chú cáo nhỏ vừa trộm được đồ ăn.

Không ngờ Alessio nhìn thì có vẻ chín chắn, ổn trọng, mà thực ra lại ngây thơ thế này nha.

Này cũng dễ dụ quá đi~

Chú cáo nhỏ chớp chớp mắt, trong đầu đang ấp ủ những ý đồ xấu xa mà chỉ mình cậu ta biết. Cậu nhìn thời gian trên vòng tay Quang Não, chậm rãi đếm thầm trong lòng ——

Một, hai, ba……

Đến khi cậu đếm đủ 60, thì vị quân thư nói chuyện với bức tường không biết đã bao lâu ngoài kia mới chậm chạp xuất hiện.

Có lẽ là do đã lấy lại bình tĩnh trong lúc đứng ngoài cửa, vị Nguyên soái đế quốc bước vào trông không khác gì bình thường, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, điềm đạm, vững như Thái Sơn. Nhưng sau màn "chạy trối chết" vừa rồi, Alessio càng tỏ ra bình thản bao nhiêu, thì Đường Tửu càng muốn cười bấy nhiêu.

Trùng đực nhỏ cố nhịn cười với biểu cảm quá rõ ràng, Alessio muốn làm ngơ cũng không được.

Vị quân thư lớn tuổi thở dài, cam chịu: "Muốn cười thì cứ cười đi, không cần phải nhịn."

Chính chủ đã nói vậy, Đường Tửu dĩ nhiên không khách khí mà cười phá lên, vừa cười vừa vỗ bàn, trông cậu đắc ý vô cùng. Cười chán chê rồi, cậu còn hào hứng tuyên bố: "Ta thắng."

"Rồi rồi rồi, em thắng."

Alessio bất đắc dĩ nhìn cậu, thuận tay kéo trùng đực nhỏ đang cười ngặt nghẽo về phía ghế sofa, tránh cho cậu ta vì quá đắc ý mà lỡ may va vào cạnh bàn.

Đây mà là hoa hồng nhỏ gì?

Rõ ràng là một bé hồ ly nhỏ đầy bụng mưu mô xấu xa, suốt ngày nghĩ cách làm hắn chịu thiệt.

Alessio âm thầm lắc đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười dịu dàng. Hắn kéo câu chuyện về chủ đề chính: "Việc thuyết phục thư phụ của em thế nào, cùng với những chi tiết cần thương lượng, cứ để tôi lo. Nhưng ít nhất em cũng nên báo cho thư phụ và hùng phụ của em một tiếng chứ? Nếu không, họ sẽ thương tâm lắm đấy."

Đây cũng là kế hoạch ban đầu của Alessio.

Khi nói đến những lợi ích thiết thực, hai gia tộc đặc quyền sẽ phải thương lượng, tranh cãi về nhiều mặt. Nếu dự đoán theo hướng an toàn, thì có thể mất cả tháng trời mới giải quyết xong. Đường Tửu lại là trùng không chịu được sự buồn chán, Alessio vốn dĩ cũng không trông chờ cậu sẽ ngoan ngoãn thành thật tham gia vào quá trình này.

Những việc này không cần Đường Tửu phải tham gia, để tránh cho cậu kẹp bên trong lại khó xử.

... Không, cũng không hẳn là khó xử.

Alessio lặng lẽ quan sát tiểu trùng đực vô tâm kia, nhận được ánh mắt khó hiểu của cậu, hắn khẽ lắc đầu cười, thầm nghĩ không phải là không thể để Đường Tửu khó xử, mà là chính hắn không muốn kẹp bên trong khó xử mới đúng.

Không nghĩ cũng biết, bé hồ ly nhỏ này chắc chắn sẽ là một cánh tay quẹo về phía Fleming. (Nghĩa là thiên vị)

Là Klein, Alessio cũng không thể vì tư lợi cá nhân mà nhượng bộ những lợi ích thuộc về quân đội, đó là những nội dung cần phải đàm phán và giao dịch giữa hai bên. Điều hắn lo lắng là, đến lúc đó, khi hắn đang đàm phán với Fleming, trùng đực nhỏ sẽ đột nhiên xuất hiện, tới thổi gió bên tai hắn ——

Giờ đây, Alessio cũng không dám chắc rằng mình sẽ không dao động.

Haiz.

Vẫn là nên ưu tiên đưa tiểu tổ tông ra khỏi chiến trường, phòng ngừa "quân tâm" của hắn bị ảnh hưởng.

Đường Tửu biết, đây là giới hạn mà Alessio có thể chấp nhận rồi —— hơn nữa, cậu vốn dĩ cũng không định để người nhà biết chuyện trọng đại của đời mình từ miệng một trùng bên ngoài. Đạt được mục đích, trùng đực nhỏ lập tức thay đổi thái độ, dĩ nhiên, trên mặt vẫn phải tỏ vẻ ấm ức, đáng thương:

"Được rồi."

Ai không biết, còn tưởng cậu bị bắt nạt thế nào.

Alessio lại không nhìn ra được cậu đang giả vờ đáng thương sao?

Hắn lắc đầu, đưa ngón tay chọc chọc mí mắt vị trùng đực trẻ tuổi: "Ngươi nha..." Giọng nói mang theo tiếng thở dài.

Hệ thống lại thấy bản đồ sao của hệ thống sáng lên, con số bên dưới nhảy vọt lên một bậc!

Tiến độ công lược: 65%

Hệ thống: ?

Hệ thống nhỏ bé, nội tâm chấn động lại vô cùng to lớn.

Không thể nào.

Tại sao chứ?

Nó cố gắng nhớ lại và phân tích toàn bộ quá trình đàm phán giữa hai bên, chắc chắn và khẳng định rằng, ký chủ không hề đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn tình cảm nào, cũng không hề bày tỏ bất kỳ ý nghĩ nào tương tự với "Ta thích ngươi" với boss phản diện, vậy tại sao độ hảo cảm của boss phản diện lại tăng vọt như vậy?

Hệ thống nghĩ mãi cũng không ra.

Giờ nghĩ lại, không chỉ có cuộc đàm phán này, mà toàn bộ quá trình công lược boss phản diện của ký chủ đều kỳ quái đến mức "phản nhân loại".

Gì cơ? Ngươi nói hai bọn họ đều là Trùng tộc cao cấp, không phải con người?

Vậy thì không sao.

Có lẽ đây là cách yêu đương đặc biệt của Trùng tộc cao cấp.

Không hiểu nổi Trùng tộc các ngươi.jpg

Hệ thống từ bỏ giãy giụa, quyết định an phận thủ thường, chờ ký chủ mang bay.

Không ai hay biết suy nghĩ của hệ thống.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com