Một tháng sau, hai cánh cửa phòng quen thuộc đó lại lần nữa được mở ra, Thi Sách từ bên trong bước ra bên ngoài.
Cảm nhận từng tia nắng ấm đang lan tỏa khắp người mình, hắn bắt đầu hoài tưởng:
- Nhị Thập Cửu Tự không dễ như mình nghĩ.
- A Ă Â, B, C,..., X, Y. Mình đã nhớ hết cách viết không sót một chữ nào. Tuy nhiên, những dòng tiếp theo ở bên dưới trang giấy vàng lại khiến mình cực kỳ đau đầu.
- Ngoài 29 chữ cái này ra, còn có 5 thanh điệu Sắc, Huyền, Hỏi, Ngã, Nặng. Trông cực kỳ nhức đầu.
- Theo như phụ thân đã nói, 29 chữ cái này kết hợp với 5 thanh điệu kia có thể ghép lại tạo một ngôn ngữ mới. Xong ông ấy không nói gì thêm nữa.
- Mà sao khi đọc những chữ này, mình cứ cảm thấy nó thuận thuận miệng kiểu gì ấy?
Thi Sách lắc lắc đầu và thầm nhủ:
- Mình đã hoàn thành thử thách mà Phụ Thân đã đặt ra.
- Nghe Sói thúc nói rằng “Gia Mỹ đã đi tới một nơi bí mật bế quan”.
- Không biết hiện tại Muội ấy như thế nào? Một tháng đã trôi qua, chắc cảnh giới của muội ấy đã thăng tiến thêm vài bậc rồi.
Hắn vừa nghĩ tới đây thì ngay lập tức bắt gặp thân ảnh mẫu thân đang từ từ tiến tới.
Nhìn thấy con trai, Hồ Thị Nhữ mỉm cười và quan tâm nói:
- Sách nhi! Con mau tắm rửa, rồi tới phòng khách. Phụ thân có việc trọng đại cần nói cho con biết.
Thi Sách bước tới và đáp:
- Dạ! Mẫu thân có thể bật mí trước cho con biết việc gì được không ạ?
Đáp lại hắn bằng một cái nhìn sắc lẹm, Hồ Thị Như thở một hơi dài, nói:
- Chuyện này có liên quan tới con và Gia Mỹ. Mẫu thân chỉ tiết lộ tới đó, việc còn lại để Phụ thân của con giải đáp.
Nghe nói có dính dáng với mình và muội muội, Thi Sách hơi nhíu mày, sau đó nói:
- Dạ! Vậy không để phụ thân đợi lâu, con đi tắm đây ạ.
…
Tới phòng khách chỉ nhìn thấy mỗi phụ thân, Thi Sách hơi thắc mắc, nhưng không nói ra.
Thấy con trai đã tới, Dương Thái Bình hớp một ngụm trà, nói:
- Con ngồi đi.
- Dạ!
Thi Sách vừa đáp vừa ngồi xuống ghế.
- Chắc mẫu thân của con đã tiết lộ một ít rồi nhỉ?
Nghe vậy, Thi Sách cười cười đáp lại:
- Dạ! Mẫu thân nói rằng việc này rất hệ trọng, có liên quan đến con và Gia Mỹ.
Hiểu ý tứ của con trai, Dương Thái Bình không nóng không lạnh đáp lại:
- Không sai! Chắc con cũng biết gia thế của con bé rồi nhỉ?
Thấy sắc mặt của con trai không đổi, ông nói tiếp:
- Con và con bé sẽ thành thân.
Vừa nghe hai từ “thành thân”, Thi Sách giật mình. Tách trà trên tay cũng trôi tuột xuống và va vào đầu gối của hắn, sau đó rớt vào nền gạch vang lên một tiếng “choảng”.