Trưng Nữ Vương! Thắp Lên Ngọn Lửa Vận Mệnh

Chương 30:



Chương 30

Một tháng sau, hai cánh cửa phòng quen thuộc đó lại lần nữa được mở ra, Thi Sách từ bên trong bước ra bên ngoài.

Cảm nhận từng tia nắng ấm đang lan tỏa khắp người mình, hắn bắt đầu hoài tưởng:

- Nhị Thập Cửu Tự không dễ như mình nghĩ.

- A Ă Â, B, C,..., X, Y. Mình đã nhớ hết cách viết không sót một chữ nào. Tuy nhiên, những dòng tiếp theo ở bên dưới trang giấy vàng lại khiến mình cực kỳ đau đầu.

- Ngoài 29 chữ cái này ra, còn có 5 thanh điệu Sắc, Huyền, Hỏi, Ngã, Nặng. Trông cực kỳ nhức đầu.

- Theo như phụ thân đã nói, 29 chữ cái này kết hợp với 5 thanh điệu kia có thể ghép lại tạo một ngôn ngữ mới. Xong ông ấy không nói gì thêm nữa.

- Mà sao khi đọc những chữ này, mình cứ cảm thấy nó thuận thuận miệng kiểu gì ấy?

Thi Sách lắc lắc đầu và thầm nhủ:

- Mình đã hoàn thành thử thách mà Phụ Thân đã đặt ra.

- Nghe Sói thúc nói rằng “Gia Mỹ đã đi tới một nơi bí mật bế quan”.

- Không biết hiện tại Muội ấy như thế nào? Một tháng đã trôi qua, chắc cảnh giới của muội ấy đã thăng tiến thêm vài bậc rồi.

Hắn vừa nghĩ tới đây thì ngay lập tức bắt gặp thân ảnh mẫu thân đang từ từ tiến tới.

Nhìn thấy con trai, Hồ Thị Nhữ mỉm cười và quan tâm nói:

- Sách nhi! Con mau tắm rửa, rồi tới phòng khách. Phụ thân có việc trọng đại cần nói cho con biết.

Thi Sách bước tới và đáp:

- Dạ! Mẫu thân có thể bật mí trước cho con biết việc gì được không ạ?

Đáp lại hắn bằng một cái nhìn sắc lẹm, Hồ Thị Như thở một hơi dài, nói:

- Chuyện này có liên quan tới con và Gia Mỹ. Mẫu thân chỉ tiết lộ tới đó, việc còn lại để Phụ thân của con giải đáp.

Nghe nói có dính dáng với mình và muội muội, Thi Sách hơi nhíu mày, sau đó nói:

- Dạ! Vậy không để phụ thân đợi lâu, con đi tắm đây ạ.



Tới phòng khách chỉ nhìn thấy mỗi phụ thân, Thi Sách hơi thắc mắc, nhưng không nói ra.

Thấy con trai đã tới, Dương Thái Bình hớp một ngụm trà, nói:

- Con ngồi đi.

- Dạ!

Thi Sách vừa đáp vừa ngồi xuống ghế.

- Chắc mẫu thân của con đã tiết lộ một ít rồi nhỉ?

Nghe vậy, Thi Sách cười cười đáp lại:

- Dạ! Mẫu thân nói rằng việc này rất hệ trọng, có liên quan đến con và Gia Mỹ.

Hiểu ý tứ của con trai, Dương Thái Bình không nóng không lạnh đáp lại:

- Không sai! Chắc con cũng biết gia thế của con bé rồi nhỉ?

Thấy sắc mặt của con trai không đổi, ông nói tiếp:

- Con và con bé sẽ thành thân.

Vừa nghe hai từ “thành thân”, Thi Sách giật mình. Tách trà trên tay cũng trôi tuột xuống và va vào đầu gối của hắn, sau đó rớt vào nền gạch vang lên một tiếng “choảng”.

Hồi phục tinh thần, Thi Sách nhìn phụ thân và vội vã hỏi:

- Con biết thân thế của Gia Mỹ. Nhưng..

Không để con trai nói dứt câu, Dương Thái Bình liền cắt ngang:

- Nếu vậy thì chắc cũng biết con bé có một cô em gái sinh đôi tên là “Trưng Trắc”, tên thật là “Trưng Nhị”?

Nghe tới đây, Thi Sách mở to hai mắt, há hốc mồm. Làm sao hắn có thể không hiểu ẩn ý mà phụ thân đang nhắm đến cơ chứ?

Tuy nhiên, hắn vẫn hỏi lại một câu cho chắc:

- Ý của phụ thân là Trộm Long Tráo Phụng?

Khẽ gật đầu một cái, Dương Thái Bình lại hớp một ngụm trà rồi mới trả lời:

- Không sai!

- Vật quy nguyên chủ. Đã đến lúc, con bé lấy cái tên Trưng Trắc và dùng thân phận thật sự này thành thân với con.

- Còn cô em sinh đôi kia, tức là “Trưng Nhị” thì sẽ trở thành muội muội của con. Kể từ giờ nó sẽ là Gia Mỹ.

Lời vừa dứt, từ bên ngoài cửa vang lên một giọng nói thánh thót:

- Gia Mỹ kính chào phụ thân và ca ca!



Ngày rằm tháng tốt đã đến.

Thi Sách cũng đã đi rước dâu trở về.

Nhờ có Ẩn Linh Dịch được sư phụ ban tặng, nên không một ai có thể dùng Thần Ý quan sát được thể chất của Trưng Trắc.

Tuy nhiên nó cũng có tác dụng phụ, đó là Trưng Trắc không thể sử dụng võ lực.

Bữa tiệc song hỷ được tổ chức tại phủ Lạc Tướng huyện Chu Diên.

Khi khách hứa rời đi hết thì đây cũng là lúc Thi Sách cùng Trưng Trắc đột nhiên rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.

Dương Thái Bình liếc nhìn con trai, con dâu, rồi sau đó nhìn phu nhân rồi gật đầu một cái.

Thấy cái gật đầu này, Hồ Thị Nhữ dùng tay gạt đi những giọt lệ đang lăn dài, sau đó lặng lẽ bước ra ngoài phòng.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Dương Thái Bình hít một hơi thật sâu, sau đó ông cầm một con đâm vào ngực trái của mình.

Tinh huyết tung tóe, đây cũng là lúc một trận đồ bát quái xuất hiện dưới chân ông.

Trong giây lát đó, cả bầu trời tối đen. Cả không gian thời gian dường như đóng băng lại.

Một luồng tà khí bay tới bao bọc xung quanh Dương Thái Bình.

Tuy nhiên ngay vị trí mà con dao đang ghim bỗng bay ra vô số luồng khí trắng. Nó nhanh chóng đánh bật luồng tà khí kia ra.

Bất chợt, một thanh âm rù rì rú rí vang lên:

- Người được chọn, ngươi đã kích hoạt phong ấn.

- Nói đi, nhà ngươi muốn gì?

Nghe vậy, ánh mắt của Dương Thái Bình nhìn về nơi phát ra thanh âm này. Thấy một con quỷ cao 3m đang cầm lưỡi hái, khóe môi của ông khẽ giương lên:

- Phải! Thọ quỷ! Ta muốn trao đổi thọ nguyên của hai đứa nhóc này.

Thọ quỷ đảo mắt nhìn xuống bên dưới chân. Thấy hai người đang mặc hỉ phục, hắn nói:

- Điều kiện đã đủ! Có thể trao đổi thọ nguyên.

Dứt lời Thọ quỷ từ từ bay tới. Hắn cầm lưỡi hái móc một nhát vào người Trưng Trắc.

Tuy nhiên ngay khi mũi của lưỡi hái chạm vào người của Trưng Trắc, một đợt sóng xung kích từ người của nàng bắn ra làm cho Thọ quỷ giật lùi về sau.

Tới khi dừng lại, hắn phun ra một ngụm trọc khí, sau đó vội vã quỳ xuống vừa run cụp cụp, vừa dập đầu tạ tội:

- Xin lỗi Nhị Công Chúa! Xin lỗi Nhị Công Chúa!

- Mong Nhị Công Chúa tha tội! Mong Nhị Công Chúa tha tội cho tiểu thần!

Đứng ở một bên quan sát tất cả mọi việc, Dương Thái Bình không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dựa vào biểu hiện của Thọ quỷ, ông thầm hô không ổn.

- Thọ quỷ! Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ngươi lại quỳ tạ tội?

Nghe thế, Thọ quỷ ngẩng đầu liếc Dương Thái Bình một cái và nói:

- Ngươi có biết cô gái này là ai không? Thứ lỗi! Ta đắc tội không nổi.

- Kẻo hết thời gian, ngươi mau nói di nguyện khác a.

Thoáng im lặng trước những lời này, Dương Thái Bình lộ vẻ khó xử. Hít một ngụm khí lạnh, ông nói:

- Ngươi có biết cô gái này còn 1 năm thọ nguyên không?

Thọ quỷ gật đầu một cái.

- Biết!

- Vậy ngươi có cách nào kéo dài thọ nguyên của cô gái này không?

Thọ quỷ thoáng im lặng trước câu hỏi này.

Dương Thái Bình cũng không thể làm gì khác hơn là đợi câu trả lời của nó.

Sau một hồi đắn đo, Thọ quỷ giương mắt nhìn Trưng Trắc một cái. Sau đó, hắn gật đầu một cái và nói:

- Không phải các ngươi đang tìm cách phá giải thể chất của Nhị Công Chúa ư? Thằng nhóc này sở hữu Hỗn Độn Thể, nó có thể giúp Nhị Công Chúa.

- Còn di nguyện nào khác không, ta sắp quay về rồi.

Dứt lời, cơ thể của Thọ quỷ mờ dần mờ dần.

Ngay khi nó sắp tan biến, Dương Thái Bình từ trong cơn vui sướng bừng tỉnh. Ngay lập tức, ông nói:

- Đợi ta một xíu.

- Mục lão! Ông vào đi ta biết ông đang ở bên ngoài cửa.

Lời của ông vừa dứt, cảnh cửa khẽ mở ra. Từ bên ngoài, một bóng người xuất hiện.

Hóa ra là Liễu Đô Uý.

Thấy người này, Dương Thái Bình có chút giật mình. Nhưng trong nháy mắt, ông dường như hiểu gì đó bèn bật cười:

- Hay cho Liễu Đô Uý.. Không phải gọi ngài là Mục lão thì đúng hơn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com