Trùng Phùng Ngày Xuân Về

Chương 2



"Em đang làm gì vậy?" Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc bén, giơ ngón trỏ lên đẩy tay tôi ra.



Tôi lặng lẽ lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy.



Anh thấy thứ tôi lấy ra, lập tức bùng nổ: "Thư Quyến! Em dám chê tôi bẩn!?"



"Không, không phải..." Tôi bị tiếng quát của anh làm cho sững lại, động tác cũng ngừng theo.



Người đàn ông vừa rồi còn lạnh lùng bá đạo, giờ lại tức giận đến mức đôi mắt tràn đầy vẻ ấm ức khó tin: "Em định dùng nó lau tay hả? Em thử lau xem."



"Thư Quyến, hôm nay em dám lau thử xem."



Không phải chứ, tay tôi dính nước miếng anh, chẳng lẽ tôi không được lau sao?



Tôi rút ra một tờ khăn giấy trắng tinh, nhẹ nhàng, chậm rãi bọc lấy hai ngón tay vừa dính nước bọt của anh.



"Thư Quyến, tôi không cho phép…"



Hừ, tôi cứ lau đấy.



Tôi cong mắt cười, giơ tay lên trước mặt anh, cẩn thận lau từng chút một, trong ngoài đều sạch sẽ.



Sự ấm ức trong mắt anh dần dần chuyển thành giận dữ: "Được, được lắm."



Anh liên tục gật đầu: "Em ghét bỏ tôi như thế, hôm nay tôi không nên đến, cứ để em dầm mưa c.h.ế.t rét luôn cho rồi!"



Anh xách chiếc ô ban nãy che mưa, tức giận lao ra ngoài.



Tôi vội kéo anh lại, nhẹ nhàng đặt một tờ khăn giấy mới lên môi anh.



Anh giơ tay định đẩy tôi ra.



"Đừng động." Tôi nói: "Anh chảy m.á.u rồi, không thấy đau sao?"



Tôi chìa tờ khăn giấy ra trước mặt anh, trên đó có một vết đỏ nhỏ.



Sau đó tôi lật tay mình lại, để lộ bộ móng tay dài mới làm mấy ngày trước.



"Xin lỗi, vừa nãy móng tay tôi làm xước môi anh."



Anh ngẩn ra vài giây rồi cười khẽ, ngẩng đầu lên: "Cũng là do em chọc tức tôi, đến đau cũng không cảm nhận được."



Tôi vẫn nhìn vết rách nhỏ trên môi anh với vẻ áy náy.



Anh lườm tôi một cái, ấn nhẹ ngón cái vào môi mình rồi đưa tay lên trước mắt nhìn, cười một nụ cười tràn đầy phong thái bất cần: "Chậc, chút m.á.u này có là gì đâu."



Nói rồi, Cố Phong Hòa giơ tay lên, dường như anh định xoa đầu tôi để dỗ dành. Nhưng anh đưa tay được nửa đường thì khựng lại, có lẽ cảm thấy hành động này không phù hợp nên bèn thu tay về trước mặt tôi, khẽ kéo sợi dây rút trên mũ áo khoác màu be.



"Đi thôi, em muốn về ký túc xá hả?"



Tôi giương chiếc ô mà Cố Phong Hòa mang đến, cùng anh sánh vai bước vào màn mưa.



Chiếc áo khoác màu be trên người tôi là của anh, mặc vào có hơi rộng, phần ống tay áo nhăn nhúm mấy nếp mới lộ ra được bàn tay tôi. Trên áo có mùi hương thuộc về Cố Phong Hòa, khác hẳn với sự ẩm ướt, dính dấp của cơn mưa lúc này. Nó khô ráo, ấm áp, thanh sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Nếu Cố Phong Hòa có chút tâm cơ, anh có thể chỉ mang một chiếc ô, hoặc không mang theo áo khoác. Như vậy, tôi buộc phải dùng chung ô với anh, anh cũng có lý do để ôm tôi vào lòng che chắn khỏi gió mưa.



Nhưng anh không làm vậy.



Bởi vì anh biết, với cơn mưa không nặng không nhẹ này, cộng thêm những đợt gió quái ác thổi tới bất ngờ, hai người chung một chiếc ô chắc chắn sẽ ướt nhiều hơn. Mà cánh tay hay vòng ôm của anh, cũng chẳng thể ấm áp bằng một chiếc áo khoác.



Bạn nghĩ tôi sẽ trách Cố Phong Hòa không hiểu phong tình sao? Không, anh ấy quá lãng mạn, một kiểu lãng mạn thuộc về riêng anh. So với cái gọi là xúc động mãnh liệt khi ôm nhau chạy dưới cơn mưa, sự chu đáo tỉ mỉ của Cố Phong Hòa lại chạm đúng vào lòng tôi.



Từ tòa nhà giảng đường số ba đến ký túc xá của tôi không xa, đi bộ khoảng bảy, tám phút là tới.



Rõ ràng trời đang mưa, theo lý mà nói nên đi chậm hơn bình thường nhưng tôi lại cảm thấy thời gian trôi qua nhanh đến lạ. Bằng không, sao mới chớp mắt một cái, đã đứng dưới khu ký túc xá rồi?



"Trả anh này." Tôi đưa ô lại cho anh, đồng thời đưa tay kéo khóa áo khoác.



Anh ấn tay tôi xuống, mắt đảo qua một vòng: "Cứ mặc đi, em ở tầng hai..."



Cố Phong Hòa mím môi, do dự một lúc lâu rồi mới nói: "Tầng hai xa thật đấy, đoạn đường em đi lên... chắc chắn cũng lạnh lắm..."



"Ừm, tôi cũng thấy rất lạnh." Tôi nghiêm túc gật đầu.



Khóe môi anh bất giác cong lên nhưng lại cố kìm xuống: "Vậy tôi đi đây."



"Ê, đợi đã." Anh vừa bước khỏi mái hiên, định lao vào màn mưa thì tôi lập tức gọi anh lại. Tôi không để ý đến khoảng cách nửa mét bị mưa ngăn cách giữa chúng tôi mà chạy đến trú vào chiếc ô của anh: "Anh cúi xuống một chút."



"Làm gì?" Cố Phong Hòa vừa hỏi vừa cúi đầu.



Tôi vươn tay vuốt phẳng mấy sợi tóc rối trước trán anh, hài lòng cong môi cười: "Nãy giờ muốn vuốt xuống rồi."



Chưa đợi anh nói gì, tôi đã nhanh chóng chạy vào tòa ký túc xá, vẫy tay với anh: "Hôm nay cảm ơn anh nhé, anh mau về đi. Áo khoác tôi giặt xong rồi trả anh."



Về đến ký túc xá, tôi cởi áo khoác ra, treo lên mép giường.



Ngày kia trời sẽ nắng, lúc đó có thể giặt sạch, phơi khô rồi mang trả Cố Phong Hòa.



Anh đã giúp tôi nên tôi có thể mời anh một bữa để tỏ lòng cảm ơn.



Tôi làm môi anh ấy rách, lại mời thêm một bữa nữa để xin lỗi.



cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Rồi sao nữa? Kết thúc như vậy, quay về trạng thái không liên lạc sao?



Tôi chống cằm, vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để duy trì mối quan hệ với Cố Phong Hòa thì Chu Chu trở về.



"Quyến Quyến, sao cậu về rồi? Tớ thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cậu, tớ mang ô cho cậu lúc nào..."



Nói được nửa câu, cô ấy đột nhiên khựng lại.



"Ồ ~" Chu Chu đi một vòng quanh chiếc áo khoác của Cố Phong Hòa, tựa vào tủ quần áo bên cạnh tôi, khoanh tay trước ngực. Đôi mắt phượng tràn đầy sự tinh quái, lướt tới lướt lui trên người tôi, cười mà như không: "Cỏ non ăn lại à, Thư Quyến? Tớ khinh cậu đấy."



Tôi bật cười: "Cậu có biết cái áo khoác này của ai không mà ăn nói hàm hồ vậy?"



Hồi đó, để thể hiện sự căm phẫn vì tôi chia tay, cô ấy đã xóa luôn Cố Phong Hòa khỏi danh sách bạn bè. Giờ giữa hai người họ chẳng còn giao thiệp, sao có thể biết áo khoác này là của ai?



Định lừa tôi à? Tôi dễ mắc bẫy vậy sao?