Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận

Chương 147: "Hay là chúng ta lập một nhóm lớp cho lớp A8 đi."



Đừng nói Lý nãi nãi chưa kịp phản ứng, ngay cả Lục Viễn Thu cũng ngây người.

Đây vẫn là Bạch Thanh Hạ tự ti, hướng nội sao?

Sao cô ấy có dũng khí làm chuyện này chứ?

Theo những gì Lục Viễn Thu biết về Bạch Thanh Hạ, cô ấy luôn giữ nguyên tắc "thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện", cố gắng tránh mọi cơ hội xuất hiện trước đám đông.

Dù lúc này cô gái đứng cạnh tường vẫn tỏ ra lo lắng, căng thẳng, Lục Viễn Thu vẫn không thể tin được cô ấy dám nói trước mặt mọi người rằng người không mang sách là mình, còn chủ động ra ngoài hành lang chịu phạt.

Thấy Bạch Thanh Hạ cười với mình, Lục Viễn Thu đáp lại bằng một nụ cười, rồi khẽ nói: "Sao cậu lại ra đây? Cậu là học sinh giỏi mà, để người khác thấy thì ra thể thống gì? Tớ là học sinh cá biệt, quen đứng rồi, không sao đâu."

Nghe vậy, Bạch Thanh Hạ thu lại nụ cười, nghiêm túc phản bác: "Cậu không phải học sinh cá biệt."

Lục Viễn Thu ngẩn người.

Cô gái ngập ngừng, khẽ cúi đầu, nói tiếp: "Người không mang sách là tớ, người phải chịu phạt là tớ, không phải cậu. Tớ không muốn cậu chịu phạt thay tớ."

Lục Viễn Thu dở khóc dở cười: "Dù cậu không mang sách, cô giáo cũng không phạt cậu ra ngoài đứng đâu."

Bạch Thanh Hạ ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn: "Vậy cũng không được phạt cậu!"

Cô gái dường như đang bảo vệ điều gì đó quan trọng với mình.

Vì chuyện này, cô ấy có thể bất chấp tất cả, làm những việc trái với tính cách của mình.

Lục Viễn Thu đột nhiên nhớ lại những năm tháng cấp hai.

Nhớ đến cô bé với mái tóc dài rối bời, ôm cây chổi đứng trước cổng trường, xông vào đám con trai đang bắt nạt người khác để đuổi chúng đi, trước mặt bao nhiêu học sinh khác.

Đó vốn dĩ không phải là điều mà con người cô nên làm, nhưng cô ấy vẫn làm.

Bởi vì khi đó, cô ấy đang bảo vệ ba.

Lần này... Lục Viễn Thu khẽ nhếch môi, dường như anh đã hiểu Bạch Thanh Hạ hơn một chút rồi.

Hóa ra, cô gái có vẻ dễ bị bắt nạt ấy, một khi đụng đến những chuyện liên quan đến hai người quan trọng nhất trên đời, lòng dũng cảm của cô sẽ tăng lên một cách phi thường.

Dù cô ấy chẳng có gì nhiều, nhưng cô ấy sẽ dốc hết sức để bảo vệ tất cả những gì mình đang có, đó chính là Bạch Thanh Hạ.

Lục Viễn Thu nhiệt tình cười nói: "Được, được, được, đại học bá, đã đến đây rồi, tớ nhường cậu một chỗ."

Nói xong, anh nhích sang một bên, ý bảo Bạch Thanh Hạ cũng xích lại gần anh.

Gương mặt cô gái ửng hồng, khẽ bước sang ngang, dù sao thì cô vẫn còn hơi ngại ngùng.

Lục Viễn Thu chỉ vào vị trí gần cửa sổ, bắt đầu giới thiệu về khu vực phạt đứng trước cửa lớp: "Chỗ này tạm thời cậu chưa được đứng đâu, chưa đủ trình."

Cô gái phối hợp anh làm trò: "Trình gì cơ?"

Lục Viễn Thu chỉ vào má mình: "Trình độ da mặt dày hơn cả tường thành ấy, da dẻ non mịn như cậu rõ ràng là chưa đủ rồi."

Về độ dày da mặt, Bạch Thanh Hạ thật sự không muốn so đo với anh.

"Tớ làm mẫu cho cậu xem nhé." Lục Viễn Thu nói xong, quay người lại, qua cửa sổ hướng vào trong lớp nhảy điệu múa tay kéo nham nhở như trong phim của Tinh Gia.

Cả lớp lập tức cười ồ lên.

Ngay khoảnh khắc tiếng cười vang lên, cũng là một giây trước khi Lý nãi nãi quay người lại, Lục Viễn Thu nhanh như chớp đã dựa người trở lại tường.

Ann khoanh tay, nắm đ.ấ.m chống lên trán, làm bộ đang trầm tư.

Bạch Thanh Hạ thấy hết màn này, biểu cảm trên mặt có chút không nhịn được.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng Lý nãi nãi bước ra khỏi lớp, bà đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Lục Viễn Thu.

Bạch Thanh Hạ đứng giữa lo lắng cúi đầu, nắm chặt bàn tay trắng nõn bên người.

Khi nhìn về phía Bạch Thanh Hạ, vẻ mặt Lý nãi nãi dịu đi nhiều, tuy rằng bà cổ hủ, khó thay đổi, nhưng vẫn không nỡ phạt người đứng nhất môn Hóa đứng ngoài lớp.

"Bạch Thanh Hạ, em vào lớp trước đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Lý nãi nãi" nói với giọng nghiêm nghị.

Lục Viễn Thu đang "trầm tư" liếc nhìn sang, Bạch Thanh Hạ cũng nhìn theo, cô bé lại cúi gằm mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: "Lục Viễn Thu có mang sách mà..." Lục Viễn Thu hắng giọng, lặng lẽ đứng thẳng người, trông ngoan ngoãn hơn.

Lý nãi nãi nhíu mày, thỏa hiệp: "Được được được, vào hết đi."

Sắc mặt Bạch Thanh Hạ dịu đi đôi chút, vừa định quay người vào lớp, chợt khựng lại. Lúc này, Lục Viễn Thu đã bước lên trước, cô bé chỉ biết cúi đầu lẽo đẽo theo sau, lấy thân hình Lục Viễn Thu làm bình phong che đi vẻ mặt đỏ bừng của mình.

Chàng thiếu niên phía trước nghiêm mặt giơ kiếm chỉ vuốt từ trán xuống: "Các con ơi, đại vương của các con đã trở lại!"

Cả lớp đồng loạt "xì".

Bạch Thanh Hạ sắp phát điên rồi, từ phía sau dùng bàn tay nhỏ bé đẩy lưng Lục Viễn Thu, đỏ mặt giục anh đi nhanh lên.

Mấy đứa hướng ngoại trên đời này cũng giống như người thích ăn rau mùi, đều là những kẻ dị biệt!



Ba ngày sau, giờ tự học buổi tối.

Lục Viễn Thu quay đầu, thấy cô bạn bên cạnh lấy từ trong cặp ra chiếc áo bóng chày màu hồng phấn đặt lên bàn.

"Thêu xong rồi à? Nhanh vậy?"

Bạch Thanh Hạ nhìn anh, không đáp. Lục Viễn Thu bèn cầm chiếc áo trên bàn lên xem xét, không khỏi kinh ngạc.

Trên lưng mỗi chiếc áo, tên lớp, tên người đều được thêu bằng chỉ đen, ngay ngắn và đẹp mắt vô cùng, nhìn từ xa cứ ngỡ là in, chỉ khi nhìn gần mới thấy được những đường kim mũi chỉ nổi lên.

Nhưng Lục Viễn Thu chỉ thấy có bốn chiếc áo, lại chẳng có cái nào có tên anh.

Bấy giờ Bạch Thanh Hạ mới nhỏ giọng giải thích: "Áo của cậu còn chưa thêu xong."

"Ừm, không vội." Lục Viễn Thu đưa bốn chiếc áo cho những người khác.

Vương Hạo Nhiên, Cao Cường và đám người nhận lấy xem, ai nấy đều kinh ngạc, giơ ngón tay cái về phía hàng ghế sau.

Bạch Thanh Hạ vui vẻ nhìn Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu thừa cơ nói: "Mai là thứ Bảy, chiều đến nhà tớ nhé, không gặp không về."

Cô bé ngập ngừng.

Cô mới đến nhà Lục Viễn Thu có một lần, lần đó lúc ra về Lục Viễn Thu đòi tặng quà, nên sau đó cô không dám đến nữa.

Lục Viễn Thu vội nói thêm: "Tới dạy kèm mà, dạy kèm đàng hoàng đó, tớ còn phải tiến bộ nữa chứ."

"Được thôi..."

Cô bé cụp mắt, đồng ý.

Đúng lúc này, Lưu Vi đang trông lớp tự học trên bục giảng chợt nhớ ra điều gì, nói: "À này, thấy các em lên lớp 12 rồi, các lớp khác đều lập nhóm QQ của lớp với nhóm QQ phụ huynh cả rồi, lớp A8 mình cũng lập đi."

"Chắc mọi người đều có QQ cả rồi nhỉ? Ai chưa có thì tạo một cái đi, phụ huynh nào chưa có thì cũng nên tạo một cái, lập hai nhóm cho tiện trao đổi thông tin, việc này giao cho Vương Hạo Nhiên nhé, em làm nhóm trưởng nhóm học sinh, thứ Hai đến trường báo số nhóm cho mọi người, giờ cô viết số QQ nhóm phụ huynh lên bảng."

Nói xong, Lưu Vi đứng dậy viết một dãy số lên bảng đen.

Lục Viễn Thu tìm một quyển vở ghi lại số nhóm phụ huynh, Bạch Thanh Hạ không ghi, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Buổi tối về đến nhà.

Lục Viễn Thu đặt quyển vở có ghi số nhóm phụ huynh lên bàn phòng khách, nói: "Nhóm phụ huynh, hai người ai muốn vào?"

Tô Tiểu Nhã vừa định với tay lấy thì Lục Thiên đã nhanh tay giật lấy.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Ông "hây dô" một tiếng, nói: "Mấy chuyện đầu tắt mặt tối này cứ để đàn ông lo."

Nhìn bộ mặt này của chồng, Tô Tiểu Nhã cười khẩy, nếu không phải con trai học hành tiến bộ thì ông có tích cực vậy không?

Lục Thiên cười hề hề, nhìn số nhóm phụ huynh, đột nhiên nhớ đến Bạch Tụng Triết.

"À... con trai, bố với mẹ con bàn chuyện này, về chuyện của chú Bạch con."