Đó chẳng phải là chiếc váy mà Bạch Thanh Hạ đã mặc hôm đi khu vui chơi sao?
Hóa ra là của chị Lệ.
Phải rồi, sao cô ấy có thể có một chiếc váy đẹp như vậy được chứ?
Lục Viễn Thu hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, như muốn trút bỏ hết tâm trạng u uất theo làn hơi thở này.
Qua một hồi lâu, chị Lệ ngồi bên giường, giọng buồn bã nói: "Haizz, hôm nay gặp chuyện rồi, chắc không đi làm được nữa, phải tìm việc khác thôi."
Lục Viễn Thu nhìn gò má phải đang chườm đá của chị Lệ, hỏi: "Kể cho em nghe xem?"
Chị Lệ cười nhẹ: "Chị làm ở KTV, chắc em biết rồi nhỉ? Tiểu Hạ không rõ công việc của chị, có lẽ em biết..."
"Hôm nay có một đám người trông rất có tiền có thế đến, nói là mừng sinh nhật cho một công tử họ Trương, bảo mấy người tuij chị tiếp rượu."
"Chị ra ngoài đi vệ sinh, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong phòng, chạy vào thì thấy một cô bạn thân khá xinh đẹp của chị... đang bị bọn chúng hành hạ, chị liền xông vào ngăn cản."
Chị Lệ nói đến đây, cười khổ hai tiếng: "Chị cũng biết thân biết phận, biết bọn chúng không dễ chọc, chị cũng phải cười làm lành, ai ngờ bọn chúng say rồi, chẳng thèm để ý chị có cười hay không, haizz..."
Lục Viễn Thu nghe vậy ngẩng đầu hỏi: "Công tử họ Trương? Ai vậy?"
Không còn cách nào, giờ nghe đến cái họ này có chút mẫn cảm.
Chị Lệ lắc đầu: "Không quen, cũng không nghe bọn họ nhắc đến thân phận của gã. Dù sao thì gã đeo kính gọng vàng, trông thư sinh nho nhã, trên cổ tay còn có hình xăm con bích, kiểu hình xăm con bích trên bài poker ấy."
Nói rồi, chị ấy dùng ngón tay chỉ vào mặt trong cổ tay mình.
Lục Viễn Thu nhớ Trương Dật Phi không có hình xăm trên cổ tay, Trương công tử có tiền... Chẳng lẽ là anh trai cậu ta?
Đương nhiên, cũng chưa chắc đã trùng hợp đến vậy.
Lục Viễn Thu hỏi tiếp: "Vậy... sau này chị còn làm công việc này không? Không định đổi việc khác à?"
Chị Lệ cười khổ: "Chị cũng có biết làm gì khác đâu, lại không muốn vào nhà máy, không muốn nhận lương thấp, vậy thì còn làm được gì nữa? Ít ra thì nghề này có kinh nghiệm, còn kiếm được tiền boa, vừa nuôi sống được bản thân, vừa có thể sống khá hơn một chút."
Nói đến đây, chị ấy im lặng một lát, rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn Lục Viễn Thu, hỏi như đùa: "Em có khinh thường chị không?"
Lục Viễn Thu lập tức nghiêm mặt: "Đương nhiên là không rồi, nghề nào cũng bình đẳng, không có chuyện khinh thường hay không."
Chị Lệ khẽ gật đầu.
"Tiểu Thu à, chị nhờ em một chuyện, về việc chị làm cụ thể là gì, đừng nói với Tiểu Hạ... Không phải là chị sợ em ấy khinh thường chị đâu, mà là... con bé ngốc ấy đơn thuần, trong sáng quá, chị không muốn nó biết trên đời này còn có cái nghề này, hơn nữa cái nghề này lại là của chị hàng xóm nó làm, cái người chị hàng xóm hay nói cười, dẫn nó đi nghe nhạc, xem phim ấy..."
Nói đến đây, chị Lệ nghẹn ngào cúi đầu, nhưng vẫn cố nén không khóc.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lục Viễn Thu nắm chặt cốc nước lọc trong tay, nói: "Được, chị yên tâm, bình thường em không nói mấy chuyện này với cô ấy đâu, có nói cô ấy cũng không hiểu, ngốc nghếch ấy mà."
Chị Lệ ngồi bên giường, cười, đôi mắt đỏ hoe: "Tuy đôi khi chị thấy Tiểu Hạ đáng thương thật, nhưng chị cũng ngưỡng mộ nó, thật đấy, càng ngưỡng mộ vì nó gặp được người như em, còn dùng vé xem phim thắng được từ trận bóng rổ để đưa nó đi xem phim, tốt quá đi chứ, chắc nó chưa bao giờ dám nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, lúc nào cũng chỉ có một mình, chị còn không ngờ nó lại có bạn, thật đấy, chị sợ nó mất em, nếu mất em thì đó sẽ là cú sốc lớn với nó đấy."
Lục Viễn Thu trầm mặc gật đầu.
Chị Lệ quả thực rất hiểu Bạch Thanh Hạ.
Lục Viễn Thu lúc này vội vàng nói: "Chị Lệ, vé xem phim còn nhiều lắm, đến lúc đó em cho chị mấy tấm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe vậy, chị Lệ vội xua tay: "Chị không có ý đó, em... Thôi đi."
Lục Viễn Thu dở khóc dở cười: "Ý của em chỉ đơn thuần là muốn mời chị xem phim thôi, không có ý gì khác."
Chị Lệ cười: "Được được được, đợi em thắng trận đấu rồi nói."
Hai người đang trò chuyện thì phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng động.
Lục Viễn Thu và chị Lệ cùng ngẩng đầu nhìn sang.
"Chắc là Tiểu Hạ dậy rồi."
Chị Lệ nhắc nhở.
Lục Viễn Thu gật đầu, vội tiến lên đóng cửa phòng chị Lệ, đi đến bên cửa sổ, hé một góc rèm.
"Làm gì đấy?" Chị Lệ nhỏ giọng hỏi phía sau.
Lục Viễn Thu: "Em lén xem cô ấy dậy rồi làm gì."
Chị Lệ cười đáp: "Còn làm gì nữa, đánh răng rửa mặt, giặt ga trải giường và vỏ chăn vào các ngày lẻ, hôm nay lại đúng chủ nhật, giặt xong thì chạy lên sân thượng phơi, sau đó dùng bếp của chị nấu cháo, cháo chín thì bố cô bé chắc cũng tự tỉnh, việc buổi sáng của cô bé chị nhắm mắt cũng thuộc lòng."
Lục Viễn Thu: "Lợi hại vậy sao?"
Chị Lệ cười: "Đúng thế, con bé này tự giác lắm, ngày nào cũng năm giờ sáng dậy, việc cần làm chẳng thiếu thứ gì, có đoán cũng khó mà sai."
Lục Viễn Thu nghe vậy liền cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ một phút, mà anh chẳng hề nghe thấy tiếng chuông nào từ phòng bên cạnh vọng lại.
Đây chính là tính tự giác của học bá à?
Lúc này, Bạch Thanh Hạ khoác chiếc áo jacket cũ của nam giới, tay buộc vội mái tóc đuôi ngựa đơn giản, đi ngang qua cửa sổ. Lục Viễn Thu khẽ né người, rồi nhìn lại, thấy cô đi đến cuối hành lang, bắt đầu rửa mặt ở khu vực bồn rửa.
Vệ sinh cá nhân xong, Lục Viễn Thu lại thấy cô quay về phòng, bưng ra một cái chậu tròn lớn màu đỏ, một chiếc ghế đẩu nhỏ. Cô gái đi tới đi lui, ôm ga giường, vỏ chăn, động tác không nhanh không chậm, các bước cứ như đã thành thói quen.
Thấy cô bắt đầu giặt giũ, Lục Viễn Thu quay lại nói: "Chị Lệ, chị nghỉ ngơi trước đi."
"Ừ, hai đứa chơi đi. Con trai thì giúp người ta làm việc nặng, vắt chăn các kiểu, một mình con bé vắt khó lắm."
Trương Lệ vừa nói vừa đứng dậy, Lục Viễn Thu cũng gật đầu, anh lặng lẽ mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Cô gái đang ngồi ở cuối hành lang, trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, mặc chiếc áo khoác nam cũ kỹ, cúi đầu giặt tấm trải giường trong chậu nhựa.
Lục Viễn Thu lặng lẽ tiến lại gần từ phía sau, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, phát hiện trên mặt đất còn có một túi ni lông, bên trong đựng một đống áo gi-lê đỏ của nhân viên siêu thị, tổng cộng phải đến cả chục chiếc.
"Cậu lấy áo gi-lê siêu thị về làm gì?"
Lục Viễn Thu nghi hoặc hỏi từ phía sau.
Cô gái giật mình, đầu suýt chút nữa đập vào lan can, Lục Viễn Thu nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra, đầu Bạch Thanh Hạ đập vào lòng bàn tay anh.
"Sao cậu... sao cậu lại ở đây?"
Cô thở hổn hển, vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc nhìn Lục Viễn Thu.
Lục Viễn Thu cúi đầu, phát hiện cô còn đi một đôi dép nhựa màu xanh lam rộng thùng thình, vì kích cỡ không vừa, nên bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo gần như sắp trượt ra khỏi dép, trông như trẻ con vụng trộm đi giày của bố.