Trùng Sinh Nghiệt Duyên: Sóng Gió Trường An Thành

Chương 12



Ta từng bước đi về phía cơ thể của mình.

Ngô nương nói: "Chỉ cần Người chạm vào cơ thể, có lẽ là có thể trở về."

Ta gật đầu, nhưng đến bên giường, ta lại do dự. Bây giờ vẫn chưa thể trở về.

Chuyện của Tô gia vẫn chưa được giải quyết, ta chỉ có thể lợi dụng thân phận công chúa để lật lại vụ án của Tô gia, chỉ có thể lợi dụng thân phận công chúa để bảo đảm an toàn cho cả Tô gia, ngay cả Thẩm Sách lúc này cũng không hề an toàn. Chỉ cần ta vẫn là Lục công chúa, rất nhiều chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.

Ta rụt tay lại, nắm chặt thành nắm đấm, nói: "Ngô nương, chuyện này đừng nói với bất kỳ ai, đặc biệt là Thẩm Sách. Ta còn có việc phải giải quyết, đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi, Tô gia và Thẩm gia đều an toàn, ta sẽ trở về."

Bảy lần bảy bốn mươi chín ngày. Tính theo thời gian, đã qua hai mươi ba ngày rồi, còn lại hai mươi sáu ngày, ta phải lật lại vụ án của Tô gia.

Ta không dám chạm vào cơ thể của mình, chỉ cúi đầu hành lễ với Ngô nương: "Ngô nương, những ngày này làm phiền Người chăm sóc cho ta rồi!"

Ngô nương cười: "Đây là lệnh của thiếu gia, là việc bọn ta nên làm."

Ta nhìn thêm một lúc, rồi quay người rời khỏi phòng, đi về phía phòng phía Đông.

Thẩm Sách đang nằm sấp trên giường, lưng đầy vết thương, khi thấy ta, ánh mắt có chút kinh ngạc: "Công chúa Điện hạ, sao Người lại đến đây?"

Ta ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng nói với hắn: "Đừng động, ta xem vết thương của ngươi."

Thẩm Sách không bị thương đến gân cốt, nhưng vết thương ngoài da thì không ít. Ta nhìn những vết thương đang rỉ máu, rồi nghĩ đến việc đã trách lầm hắn trước đó, trong lòng không khỏi đau đớn, nước mắt cũng chực trào ra.

"Để ta bôi thuốc cho ngươi." Ta mở hộp thuốc bên cạnh, nhẹ nhàng vén áo của Thẩm Sách trên lưng.

Thân thể của Thẩm Sách đang run rẩy. Ta cẩn thận từng chút một bôi thuốc cho Thẩm Sách, sợ làm hắn đau. Nhưng bất giác, một giọt nước mắt rơi xuống.

"Công chúa Điện hạ!" Thẩm Sách gấp gáp nói, "Chuyện này sao có thể phiền đến người? Hạ nhân trong nhà sẽ bôi thuốc cho ta."

Ta khẽ nói: "Đừng động. Ta đã nói rồi, ta đã phải lòng ngươi, chuyện bôi thuốc này, ta có thể làm tốt."

Ta từng chút một bôi thuốc cho Thẩm Sách. Thúy Trúc và Ngô nương đã rời khỏi phòng. Không ai trong chúng ta nói gì.

Ta cũng không biết nên nói gì, lại càng sợ nói nhiều sẽ khiến Thẩm Sách nhận ra thân phận của ta.

Bôi thuốc xong, ta nhìn những vết sẹo trên người Thẩm Sách một lúc lâu, rồi hít một hơi thật sâu hỏi: "Dung phi không đánh c.h.ế.t ngươi, nhất định là có chuyện gì cần ngươi làm, có cần ta giúp không?"

"Không... không cần." Thẩm Sách lắc đầu, đáp, "Công chúa Điện hạ, sau này Người đừng đến thăm hạ quan nữa, để tránh người đời đàm tiếu."

Ta tùy tiện nói: "Ngươi sợ ta liên lụy ngươi phải không?"

Thẩm Sách lại gật đầu: "Đúng vậy. Nếu công chúa Điện hạ thật sự tốt cho hạ quan, sau này đừng đến nữa. Nếu bị Dung phi và Trưởng công chúa Điện hạ biết được, hạ quan khó tránh khỏi bị trừng phạt."

Ta không cam lòng trừng mắt nhìn Thẩm Sách: "Xem ra ngươi và A tỷ của ta thật sự có quan hệ!"

Thẩm Sách không nói gì, cũng không giải thích.

Ta đứng dậy: "Không nói thì thôi. Ta đi đây!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta không muốn nói tiếp nữa. Thẩm Sách tính tình bướng bỉnh như vậy, chuyện hắn đã muốn làm, không ai có thể thay đổi, những lời hắn không muốn nói, không ai có thể hỏi ra.

Tuy nhiên, ta cũng đại khái biết được, hắn đang cố gắng xoay xở vì chuyện của Tô gia.

Chỉ là Tô gia tại sao lại bị vu oan, ta vẫn chưa tìm được câu trả lời.

7.

Trở về phủ Công chúa. Ta cho các môn khách bên dưới âm thầm theo dõi mọi thứ bên ngoài và trong triều.

Chuyện của Tô gia không có bất kỳ manh mối nào, mọi thứ dường như đã được định đoạt, thậm chí tội danh cũng đã được xử lý một cách nhẹ nhàng. Tuy nhiên, ta vẫn cho người đi ra ngoài để thăm dò một chút, và các môn khách cũng mang tin tức trở về, người nhà Tô gia tuy phải chịu nhiều khổ sở, nhưng vẫn bình an vô sự.

Về phần Bình Dương công chúa, nàng ta đã thành thân với Triệu Minh Khôn, những ngày này cũng vô cùng im ắng.

Chỉ có một chuyện duy nhất thu hút sự chú ý của ta.

Tây Chinh đại thắng, Trấn Tây quân c.h.é.m g.i.ế.c ba vạn người của các quốc gia Tây Vực, Nhị hoàng tử Yến vương lập được chiến công, thu phục các nước Tây Vực, mang sáu vị hoàng tử của các nước đó về triều làm con tin.

Yến vương là nhi tử của Dung phi, là đệ đệ của Bình Dương công chúa. Ta nhìn quả nho trên tay, cảm thấy toàn bộ Trường An đang bị bao trùm trong một bầu không khí c.h.ế.t chóc, ta chỉ là một con thuyền nhỏ giữa đại dương này, dường như không thể làm được bất cứ điều gì.

"Thúy Trúc, triệu tập tất cả môn khách, chuẩn bị binh khí và cung nỏ." Ta dặn dò Thúy Trúc.

Thúy Trúc kinh ngạc nhìn ta hỏi: "Điện hạ, Người định làm gì ạ?"

"Đừng hỏi. Cứ làm đi." Lòng ta bất an.

Dung phi đã bình tĩnh bấy lâu nay, chắc chắn là đang đợi Đại tướng quân và Yến vương trở về triều.

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Quả nhiên.

Đêm đó, Thúy Trúc cùng một môn khách gõ cửa phòng ta.

"Công chúa Điện hạ, trong cung truyền tin, Bệ hạ bệnh nguy kịch." Tên môn khách đó bẩm báo.

Hoàng thượng bệnh nguy kịch!

Ta kinh ngạc đứng dậy, hỏi lại: "Làm sao có thể? Mấy ngày trước, Phụ hoàng còn khỏe mạnh cường tráng, sao có thể bệnh nguy kịch? Tin tức có chính xác không?"

"Chắc chắn là không sai. Đông Hoa Môn đã bị đóng, người của chúng ta là người cuối cùng đi ra trước khi đóng cổng." Môn khách đáp, "Còn nữa, bên ngoài có tin. Ba vạn quân của Trấn Tây đã đến Lâm Thủy, tính theo tốc độ hành quân, trưa mai sẽ đến ngoại ô Trường An."

Ba vạn quân. Trấn Tây quân là đội quân chiến thắng, sức chiến đấu của ba vạn người này không thể sánh với Cấm quân đã ở Trường An lâu năm.

Ngay lúc này,bên ngoài lại có một nha hoàn hối hả chạy đến.

"Công chúa Điện hạ, bên ngoài có mấy người đến, trong đó có một người tên là Ngô nương. Họ nói là Thẩm Ngự y nhờ họ hộ tống một tiểu thư đến phủ Công chúa." Nha hoàn bẩm báo.

Hộ tống? Ta nhớ lại lời Thẩm Sách đã nói với ta ngày đó, và biết hắn nhờ ta chăm sóc ai rồi.

Là cơ thể của chính ta.