Quý phi nương nương đã bày mưu tính kế bấy lâu nay, cuối cùng cũng có kết quả.
Ta cười ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, mệt mỏi xoa xoa đầu: "Bảo người bên dưới nghỉ ngơi đi. Chuẩn bị rượu thịt. Mừng công!"
Thúy Trúc vội vàng gật đầu, dặn dò hạ nhân chuẩn bị thức ăn.
Chuyện ở Hoàng thành đã kết thúc, nhưng chuyện của ta vẫn chưa xong.
Sau khi mừng công, Ngô nương một mình đến bên cạnh ta, nhắc nhở: "Công chúa điện hạ, yrưa mai là thời khắc cuối cùng rồi. Nếu Người không trở về, e rằng hồn phách trong cơ thể đó sẽ tiêu tan."
Ta vội vàng gật đầu.
Thời gian sắp hết rồi. Ta nhìn về phía căn phòng đó, trong lòng ước đoán, chuyện của Tô gia rất có thể liên quan đến cuộc tạo phản lần này, có lẽ chuyện này kết thúc, nỗi oan của Tô gia cũng sẽ được giải tỏa.
"Chúng ta đi ngay bây giờ!" Ta đứng dậy đi về phía căn phòng đó.
Thúy Trúc lại chạy đến, gấp gáp nói với ta: "Điện hạ, vừa nãy thái giám trong cung nói, hình như Thẩm Ngự y có liên quan đến vụ phản loạn của Dung phi, bây giờ đã bị giải vào Đại Lý Tự rồi."
Thẩm Sách bị bắt rồi!
Ta kinh hãi đứng dậy, xông ra ngoài, nói với các môn khách bên dưới: "Đi dò la tin tức, ta muốn biết Thẩm Sách rốt cuộc bị giam ở đâu, và hắn có liên quan bao nhiêu đến chuyện tạo phản!"
8.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Sáng hôm sau.
Ta nhận được tin tức từ trong Hoàng cung, Viện phán Thái Y Viện cấu kết với Dung phi, mưu hại Bệ hạ và Quý phi nương nương, sắp bị tru di tam tộc.
"Không đúng!" Nghe tin tức từ môn khách truyền đến, lòng ta bỗng hoảng loạn, vội vàng cùng Thúy Trúc xông ra khỏi phủ Công chúa, lên xe ngựa chạy thẳng đến Hoàng cung.
Ngô nương chạy ra nhắc nhở: "Công chúa Điện hạ, thời gian ạ! Trước buổi trưa, Người... Người phải trở về, nếu không..."
Ta không màng những chuyện khác, chỉ gật đầu, bảo người đánh xe chạy đến Hoàng cung.
Trên đường.
Ta nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Thẩm Sách chắc chắn không mưu hại Hoàng thượng và Quý phi nương nương. Nhưng có những chuyện không cần bằng chứng xác thực, chỉ cần Thẩm Sách có nghi ngờ cấu kết với Dung phi và Trưởng công chúa, lúc này cũng đủ để cả gia đình Thẩm Sách bị tru di.
Ta phải cứu Thẩm Sách. Cách duy nhất, chính là...
Ta xông thẳng vào Hoàng cung, chạy đến đại điện, không màng sự ngăn cản của Cấm quân, cũng không để ý đến những ánh mắt kỳ lạ của bá quan văn võ, quỳ xuống giữa đại điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Phụ hoàng, Người không thể g.i.ế.c Thẩm Sách!" Ta không màng những chuyện khác, gấp gáp nói, "Con đã phải lòng Thẩm Sách, hơn nữa... hơn nữa con đã là Người của Thẩm Sách rồi, con còn mang thai con của Thẩm Sách. Xin Phụ hoàng khai ân, tha cho Thẩm Sách, tha cho Thẩm gia!"
Tất cả mọi người trong điện đều kinh ngạc.
Phụ hoàng trừng mắt giận dữ, nhìn về phía các quan lại bên cạnh, nói nặng lời: "Thẩm Sách, ngươi có biết tội không?"
Thẩm Sách?
Ta quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Sách mặc triều phục đứng ở một bên, dường như không bị giải đi.
Thẩm Sách kinh ngạc nhìn ta một cái, tiến lên một bước, quỳ xuống dập đầu: "Bệ hạ. Hạ quan... hạ quan..."
"Thôi vậy. Nghĩ đến chuyện ngươi lần này đã chủ trì phá được vụ án mưu phản của Dung phi, lập được công lớn. Ninh An lại phải lòng ngươi, vậy thì công tội tương xứng." Hoàng thượng trên long ỷ liếc nhìn ta, thở dài, "Thôi. Cứ theo ý con. Thẩm Sách, ta gả Ninh An cho ngươi, các ngươi hãy chọn ngày tốt để thành hôn!"
Chuyện này!
Sự việc không đúng rồi. Ta ngây người nhìn Thẩm Sách.
Thẩm Sách hoảng loạn nhìn ta một cái, quỳ xuống gấp gáp nói: "Bệ hạ. Hạ quan... hạ quan và Ninh An công chúa thực sự không có chuyện gì xảy ra! Hạ quan đã có hôn ước, với nữ nhi của Tô Viện phán là Tô Bạch Chỉ, xin Bệ hạ khai ân, thu hồi thánh chỉ!"
"Càn rỡ!" Tam hoàng tử ở một bên giận dữ nói, "Thẩm Sách! Phụ hoàng ta nghĩ đến việc ngươi đã chủ trì phá được vụ án mưu phản của Dung phi, lập được công lớn, mới tha cho tội ngươi làm nhục muội muội ta, lại còn ban hôn cho ngươi. Vậy mà ngươi... vậy mà ngươi còn muốn từ hôn!"
Các quan lại xung quanh cũng bắt đầu khuyên nhủ Thẩm Sách.
Đại lý tự Khanh khẽ nói: "Đúng vậy. Bệ hạ ban hôn, là vinh dự lớn lao của ngươi, sao ngươi có thể từ chối? Hơn nữa, chuyện của ngươi và Lục công chúa, thật ra đã lan truyền khắp Trường An rồi. Dù sao ngươi cũng là người đọc sách Thánh hiền, chuyện đã làm sao có thể không nhận?"
Quang lộc Đại phu cũng lên tiếng: "Ninh An công chúa tự tiện xông vào triều đình, không màng danh tiết bản thân, muốn lấy thân mình để cứu ngươi. Khí tiết như vậy, Thẩm Sách, nếu ngươi phụ bạc Ninh An công chúa Điện hạ, bá quan văn võ nhất định sẽ dâng tấu sớ hặc tội ngươi."
Tam hoàng tử hừ lạnh: "Thẩm Sách! Ngươi dám hối hôn, vì danh tiết của muội muội ta, hôm nay ta sẽ không đội trời chung với ngươi!"
Loạn rồi! Chuyện không phải như vậy!
Ta nhìn mọi người trong điện, muốn khóc mà không được. Ta là đến để cứu người, không phải đến để ép hôn mà!
Vẻ mặt Thẩm Sách rối bời nhìn ta.
Ta vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn hắn, do dự một lát nói: "Phụ hoàng, thật ra... thật ra con cũng không nhất định phải gả cho hắn."
"Càn rỡ!" Hoàng thượng nói nặng lời, "Ninh An, ngày thường Trẫm nuông chiều con, con có thể làm càn, nhưng chuyện này liên quan đến danh tiết của con, sao con có thể nói bừa? Được, nếu con thật sự không gả. Người đâu! Thẩm Sách làm nhục Ninh An công chúa, công khai hối hôn, chống lại thánh chỉ, lôi ra c.h.é.m đầu!"
Hai tên Cấm quân bước vào.
Tam hoàng tử còn hừ lạnh: "Ta tự tay cầm đao. Muội muội, muội yên tâm, mối thù này, ta sẽ báo cho muội!"
Ta sợ hãi vội vàng nói: "Khoan đã, Phụ hoàng! Con gả... con gả là được."