Trùng Sinh Nghiệt Duyên: Sóng Gió Trường An Thành

Chương 2



​"Ninh An. Mấy ngày này cứ ở yên trong cung, đừng để Phụ hoàng con tức giận nữa. Nếu con còn hồ đồ, đến lúc đó Phụ hoàng không phạt con thì ta cũng sẽ phạt." Ánh mắt Quý phi nương nương vừa có chút trách mắng, vừa có chút cưng chiều.

​Với ký ức của Lục công chúa, ta dựa vào Quý phi nương nương, nũng nịu nói: "Mẫu thân sao nỡ phạt con? Mẫu thân thương con nhất mà."

​"Con cứ ỷ vào ta cưng chiều con nên mới làm càn như vậy." Quý phi nương nương cười khẽ chọc vào trán ta, đứng dậy: "Thôi. Ta còn phải đi gặp Phụ hoàng con, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Nhớ kỹ, đừng có làm càn nữa."

​Ta ngoan ngoãn gật đầu.

​Quý phi nương nương đi rồi. ​Thẩm Sách liếc nhìn ta, cung kính hành lễ: "Điện hạ. Thân thể người đã không còn gì đáng ngại, hạ quan lát nữa sẽ sai người mang tới một ít thuốc bổ. Nếu không còn chuyện gì khác, hạ quan xin cáo lui trước!"

​Muốn đi?

​Ta tựa vào đầu giường, lạnh lùng nhìn Thẩm Sách, lên tiếng: "Thân thể ta vẫn còn chút khó chịu, ngươi cứ ở đây mà hầu hạ ta."

​Thẩm Sách chỉ có thể cung kính đứng một bên.

​Ta nghiêng đầu, nhìn hắn cười lạnh: "Quỳ xuống mà hầu."

​Thẩm Sách ngạc nhiên nhìn ta, sau đó cung kính quỳ xuống đất: "Vâng, Điện hạ."

​Cuộc sống trong hoàng cung này đúng là tốt hơn nhà quan bình thường rất nhiều.

​Ngày trước cha ta chỉ là Viện phán Lục phẩm của Thái Y Viện, tuy bổng lộc cũng có chút ít, nhưng nhiều thứ không phải muốn ăn là ăn được.

​Còn trong cung này, muốn gì có nấy.

​Ta ăn vải thiều vừa được cống từ phương Nam, thưởng thức từng bức thư họa, tận hưởng mọi thứ của công chúa Ninh An, còn Thẩm Sách thì vẫn quỳ ở đó.

​Từ sáng đến tối. ​Đủ năm canh giờ.

​Thẩm Sách quỳ trên đất, thân thể lắc lư, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không dám cử động.

​Hạ nhân trong phủ đều sợ ta, không ai dám nói nửa lời.

​Ta ăn bữa tối do Ngự trù mang tới, ngắm sao trời, khi thấy Thẩm Sách không thể trụ được nữa mà ngã nghiêng trên đất, ta mới lên tiếng với người bên dưới: "Kêu hai người tới, đưa Thẩm Ngự y về!"

​Những người bên dưới dìu Thẩm Ngự y đã không thể đứng dậy rời khỏi phủ Công chúa.

​Ta uống rượu, nhìn theo bóng lưng đó, khóe miệng khẽ khàng hừ một tiếng.

​Không phải ta định tha cho hắn. ​Mà là tháng ngày còn dài, ta không muốn hắn c.h.ế.t sớm như vậy.

​Có những mối hận, ta cần phải báo từng chút một.

​Có những người, ta cần phải khiến hắn sống không bằng chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

2.

Ta nghỉ ngơi trong cung một ngày, sắp xếp lại mọi chuyện trong quá khứ của Lục công chúa Lý Tương Ninh.

Lý Tương Ninh là công chúa được Hoàng thượng và Quý phi sủng ái nhất, cũng vì sự sủng ái này, nàng mới trở nên kiêu căng, ngạo mạn.

Về phần hoang dâm vô độ? E là không hẳn. Chỉ là Lục công chúa Lý Tương Ninh luôn thích đến những nơi như Tước Tiên Lâu, chốn mà các văn nhân tài tử thường tìm đến để vui chơi, nghe nhạc, thêm vào đó là những lời đồn thổi của kẻ có tâm, Lý Tương Ninh mới mang tiếng hoang dâm vô độ.

Đáng tiếc, Lục công chúa Lý Tương Ninh không quan tâm đến chuyện triều chính, nên cũng không có ký ức nào về việc cha ta bị Trưởng công chúa Lý Bình Dương vu oan.

"Đầu ta có chút không khỏe, đi gọi Thẩm Ngự y đến đây." Ta vừa nhìn quyển sách trên tay, vừa dặn dò nha hoàn Thúy Trúc đứng bên cạnh.

Thúy Trúc vâng lệnh, quay người đi sai người tìm Thẩm Sách.

Nhưng chỉ sau một khắc, người bên dưới trở về bẩm báo, nói rằng Thẩm Sách lại đến phủ Trưởng công chúa.

Ta dứt khoát đặt quyển sách xuống, sai người chuẩn bị kiệu đi đến phủ của Bình Dương công chúa.

Đến phủ Bình Dương công chúa. Ta trực tiếp cho người khiêng kiệu vào phủ.

Hạ nhân trong phủ công chúa thấy ta xuống kiệu, kinh ngạc nhìn ta, rồi lên tiếng: "Nô tỳ bái kiến Ninh An công chúa! Trưởng công chúa Điện hạ đang tiếp khách ở hậu hoa viên, nô tỳ sẽ vào bẩm báo giúp người."

"Không cần." Ta lạnh lùng đáp, sải bước đi thẳng về phía hậu hoa viên của phủ Trưởng công chúa.

Một thái giám cản ta lại: "Lục công chúa Điện hạ, hay là Người đợi ở tiền sảnh một chút, để nô tài vào thông báo cho?"

Ta mỉm cười nhìn tên thái giám đó, giơ tay lên, Thúy Trúc theo sau liền đưa một cây roi ngựa vào tay ta.

Ta vung roi quất thẳng. Trên mặt tên thái giám hằn lên vài vết máu.

"Một tên hoạn quan cũng dám cản đường bổn công chúa?" Ta giận dữ nói, "Tất cả quỳ xuống đây cho ta, kẻ nào dám cản lại, đừng trách bổn công chúa vô tình!"

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Hạ nhân trong phủ Trưởng công chúa sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Ta khẽ hừ một tiếng, sải bước đi vào hậu hoa viên.

Vừa đến lối vào hậu hoa viên, ta đã nghe thấy tiếng cười nói líu lo bên trong.

Trưởng công chúa Lý Bình Dương cười khúc khích, nói: "Thẩm lang, chàng xem đóa mẫu đơn này đẹp quá! Chàng nói xem, hoa đẹp hay ta đẹp hơn?"

Quả nhiên là vậy. Đôi gian phu dâm phụ này đã sớm câu kết với nhau.

Những người đi sau lưng ta nghe thấy những lời đó, đều kinh ngạc nhìn ta.

Trưởng công chúa Lý Bình Dương mới mất phu quân ba tháng trước, vậy mà giờ lại lén lút tư tình với một vị Ngự y ngay trong phủ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, e là mặt mũi của hoàng gia và phủ Đại tướng quân của phu quân nàng đều không còn.

Ta cười khẩy một tiếng, bước vào hậu hoa viên.