Trùng Sinh Nghiệt Duyên: Sóng Gió Trường An Thành

Chương 5



Ta muốn đứng lên, nhưng mắt cá chân đau nhói, đành phải ngồi xuống lần nữa.

Thẩm Sách khẽ nói: "Công chúa Điện hạ, để ta xem vết thương cho Người."

"Không cần." Ta lạnh lùng đáp lại, tự mình cởi giày vớ, bắt đầu xem xét vết thương ở mắt cá chân. Vết thương không nặng, nhưng cần phải nghỉ ngơi.

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Thẩm Sách đưa tay muốn chạm vào chân ta. Ta theo bản năng rụt lại.

"Công chúa Điện hạ, không phải Người nói đã phải lòng hạ quan rồi sao?" Giọng Thẩm Sách đột nhiên lạnh lùng hơn.

Ta kinh ngạc nhìn Thẩm Sách. Ánh mắt Thẩm Sách lạnh đi, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta.

Ta nhìn vào ánh mắt hắn, đột nhiên có chút chột dạ, lạnh lùng đáp lại: "Ta muốn ngươi chạm vào ta, ngươi mới có thể chạm. Ta không muốn, thì ngươi không được phép chạm. Ngươi chỉ là một con ch.ó của ta mà thôi, ngươi hãy ghi nhớ điều này!"

Thẩm Sách lại nhếch miệng cười một cách bất cần.

Ta siết chặt tay, nói: "Thẩm Sách, ngươi có ý gì? Ngươi có tin ta sẽ g.i.ế.c ngươi không?"

Thẩm Sách lại ngồi phịch xuống một tảng đá bên cạnh, sau đó rút một con d.a.o găm từ thắt lưng ra, nói: "Công chúa Điện hạ, Người nghĩ ở nơi này, nếu ta lỡ tay g.i.ế.c Người, có ai sẽ phát hiện ra không?"

Hắn ta đang uy h.i.ế.p ta!

Trong cung, trong phủ Trưởng công chúa, hắn ta cứ rụt rè, mặc ta làm gì thì làm. Nhưng ở chốn hoang dã, hắn ta lại dám uy h.i.ế.p ta.

Thế nhưng, ta không phải là Lý Tương Ninh, cũng không phải là Tô Bạch Chỉ trước đây.

Ta cười lạnh: "Ngươi muốn g.i.ế.c ta? Ngươi cứ thử xem."

Thẩm Sách ánh mắt lạnh đi, đứng dậy lao tới, đè ta xuống đất, con d.a.o găm trong tay cũng kề vào cổ ta, giận dữ nói: "Lục công chúa, ta không biết đã đắc tội với Người từ lúc nào, tại sao Người cứ nhằm vào ta?"

Ta không hề sợ hãi, nghiến răng nói: "Ta đã nói rồi. Ta đã phải lòng ngươi, ta thích ngươi làm chó của ta, ta chỉ muốn ngươi l.i.ế.m chân ta, ta chỉ muốn thấy ngươi quỳ trước mặt ta, ngươi có thể làm gì ta? Ngươi g.i.ế.c ta? Thẩm Sách, ngươi ra tay đi. Ngươi cứ thử xem, sau khi g.i.ế.c ta, Thẩm gia sẽ có kết cục ra sao!"

Ánh mắt Thẩm Sách rõ ràng hoảng loạn.

Ta dùng sức đẩy Thẩm Sách ra, giận dữ nói: "Ngươi cũng biết sợ à? Sư phụ ngươi là Tô Hải đúng không? Ông ấy bị vu oan hạ độc cho tỷ tỷ ta, nhờ mẫu phi của ta cầu xin, cả nhà mới thoát tội c.h.ế.t mà bị đày đi Lĩnh Nam. Ngươi g.i.ế.c ta, hai mươi mấy mạng người của Thẩm gia, cũng đừng hòng sống sót!"

Thẩm Sách giận dữ nhìn ta, siết chặt con d.a.o găm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta tát hắn một cái. Thẩm Sách ngã xuống đất, làm rơi một cái túi thơm. Ta nhìn đóa hoa trắng và chiếc lá xanh trên túi thơm, lòng ta sững sờ.

Đó là túi thơm ta đã tặng cho Thẩm Sách, trên đó thêu hoa bạch chỉ. Chưa đợi Thẩm Sách nhặt lên, ta đã vươn tay lấy túi thơm vào trong tay mình.

"Công chúa Điện hạ, xin hãy trả lại cho hạ quan!" Giọng Thẩm Sách gấp gáp.

Bàn tay ta nắm chặt túi thơm run rẩy không ngừng, cố gắng kìm nén sự giận dữ trong lòng, ta mỉa mai hỏi: "Túi thơm? Của nữ nhân nào đã tặng ngươi? Tỷ tỷ ta sao?"

"Xin Công chúa Điện hạ trả lại cho hạ quan!" Thẩm Sách không trả lời câu hỏi của ta, đưa tay ra định giật lại túi thơm trong tay ta.

Ta giơ tay lên, nghi hoặc nhìn Thẩm Sách: "Chỉ là một cái túi thơm thôi. Đối với ngươi quan trọng đến vậy sao? Được thôi. Ngươi quỳ xuống sủa như chó, ta sẽ trả lại."

Ta không hiểu tại sao Thẩm Sách lại coi trọng túi thơm của ta đến thế.

Ngay khi ta nghĩ Thẩm Sách sẽ không thỏa hiệp, không ngờ hắn ta đột nhiên lao tới đè lên người ta, con d.a.o găm cũng kề vào cổ ta, ánh mắt vô cùng hung ác nhìn ta: "Công chúa Điện hạ, xin hãy trả túi thơm lại cho hạ quan."

Thẩm Sách thật sự có ý định g.i.ế.c ta. Ta có thể cảm nhận được sát khí mạnh mẽ trong ánh mắt hắn. Vì cái túi thơm này mà hắn có thể bất chấp mạng sống của hơn hai mươi người trong Thẩm gia, muốn g.i.ế.c ta.

Thẩm Sách siết chặt cổ ta. Ta cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, chỉ có thể buông tay, trả túi thơm lại cho hắn.

Thẩm Sách cướp lấy túi thơm, phủi bụi trên đó, rồi lùi lại một bước, quỳ xuống cung kính nói: "Hạ quan vừa rồi đã mạo phạm công chúa, xin Người hãy trừng phạt!"

Tên này trở mặt cũng nhanh thật.

Ta đứng dậy ngồi trên tảng đá, do dự một lúc lâu mới hỏi: "Cái túi thơm đó rốt cuộc là của ai? Ta nghe nói ngươi từng có một vị hôn thê tên là Tô Bạch Chỉ, là nữ nhi của Viện phán Thái y viện - Tô Hải. Chẳng lẽ túi thơm thêu hoa Bạch chỉ này là Tô Bạch Chỉ để lại cho ngươi? Hình như nàng ta đã c.h.ế.t rồi nhỉ?"

Thẩm Sách không trả lời ta, mà đứng dậy dắt ngựa đến trước mặt ta, nói: "Công chúa Điện hạ, xin mời lên ngựa."

Ta đứng dậy, mỉa mai: "Hai tháng trước, Viện phán Thái y viện Tô Hải khám bệnh cho Lý Bình Dương, lại bị vu oan hạ độc, suýt chút nữa cả nhà bị c.h.é.m đầu. Nhờ mẫu phi của ta cầu xin, Tô gia mới thoát tội chết, bị Phụ hoàng phán lưu đày. Mấy ngày sau, Thẩm Ngự y ngươi lại được thăng chức lên Viện phán. Bổn công chúa hình như có nghe nói, chính ngươi đã đứng trước mặt Phụ hoàng làm chứng, nói rằng phương thuốc của Tô Hải có vấn đề."

Thẩm Sách cúi đầu, một lần nữa nói: "Công chúa Điện hạ, xin mời lên ngựa, chúng ta nên trở về."

Ta cười khanh khách: "Ta còn nghe nói, Tô Hải là sư phụ của ngươi. Thật đúng là dạy được trò giỏi rồi, thì sư phụ cũng c.h.ế.t đói. Ngươi giờ vẫn giữ túi thơm của Tô Bạch Chỉ bên mình, chẳng lẽ ngươi vẫn còn vương vấn nàng ta? Nếu nàng ta biết ngươi là kẻ đã hại cả gia đình nàng ta suýt bị chu di, e rằng sẽ hận không thể lóc thịt ngươi!"

Thẩm Sách cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn ta.

Ta không hề sợ hãi, mỉm cười nhìn hắn, từng chữ một cất lời: "Một kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu!"

"A!" Thẩm Sách đột nhiên như phát điên lao tới ta, một lần nữa bóp chặt lấy cổ ta. Con d.a.o găm trong tay giơ cao, hắn gầm lên với ta: "Thẩm Sách ta không phải là kẻ bất trung bất nghĩa bất hiếu!"