“Cha của các con!” Đổng phu nhân một tay dắt Tiểu Nha, một tay xách chiếc giỏ tre nhỏ, bước nhanh tới. Vừa đi nàng vừa chào hỏi những người xung quanh: “À, các vị dậy sớm thế!” Người với người chính là như vậy, ta nhiệt tình thì ngươi cũng nhiệt tình đáp lại. Chỉ sau một đêm, Đổng phu nhân đã quen thân với đám phụ nữ và trẻ con trong thôn Hướng Dương. Gặp ai nàng cũng cười tươi, qua lại vài bận, ai gặp cũng có thể trò chuyện đôi câu!
Nam Thần hơi sốt ruột, người phụ nữ này thân thiết với phụ nữ trong thôn từ khi nào vậy! “Đổng… Đổng thị, nàng gọi ta làm gì?”
Đổng phu nhân cười bước lại gần Nam Thần, đưa chiếc giỏ tre trong tay cho y, nhỏ giọng nói nhanh: “Đây là bữa sáng Tiểu Bảo nhà ta chuẩn bị cho chàng, nhớ ăn dọc đường đấy!”
Nam Thần vén một góc giỏ tre nhìn vào bên trong, rồi lập tức đậy lại. Bên trong có một chai sữa mousse đóng gói tinh xảo, một chiếc bánh mì sandwich đẹp mắt và hấp dẫn cùng một hộp thịt bò khô! Những thứ này đều không phải sản vật của thế giới này, cũng không thể sản xuất ra được. Vậy y phải làm sao đây, bên trên chiếc giỏ tre là một chiếc bánh lương khô và một ống nước tre, đó mới là thức ăn cả ngày của bọn họ!
Nam Thần nhận lấy chiếc giỏ tre vắt lên vai, rồi nói với vợ con: “Cứ ở đây ngoan ngoãn đợi ta trở về nhé!”
Nam Diệp và Nam Hoài đứng hai bên Đổng phu nhân, hệt như những thị vệ thân cận.
“Cha cứ yên tâm đi, nương và tiểu muội đã có chúng con lo rồi!”
Nam Thần nhìn hai huynh đệ: “Ừm, hai con giỏi lắm, cha đi đây!”
Cả thôn đều ra tiễn ba người bọn họ, đây là đã đặt biết bao kỳ vọng! Đổng phu nhân thầm nghĩ, cảnh này cứ như mười tám lần tiễn đưa vậy, đi về trong một ngày thôi mà, có cần phải lưu luyến đến thế không!
Sau khi Nam Thần đi, Đổng phu nhân dẫn ba đứa trẻ đi xem khu đất nền Triệu Bá nói đã phân cho nhà nàng. “Không biết phong thủy ở vị trí này có tốt không, lưng tựa núi lớn, trước cửa nhìn ra sông nước, theo lý mà nói thì nơi này vẫn rất tốt!”
Nam Diệp hỏi: “Nương, chúng ta định xây một căn nhà như thế nào?”
Nam Hoài nói: “Xây một căn nhà gạch ngói đi, xây thật lớn vào, sau này con cháu chúng ta có đông hơn nữa cũng ở đủ!”
Nam Diệp suýt bật cười vì tức: “Điên rồi sao? Huynh ban ngày mà đã ngủ gật, nằm mơ đấy à, nhà ngói gạch, còn phải thật lớn nữa chứ, lấy gì mà xây, dùng ngón tay cầm d.a.o mổ của huynh mà xây à?”
Tiểu Nha lại nghe thấy một từ chưa từng nghe qua, nàng là một đứa trẻ ngoan không hiểu thì hỏi: “Đại ca ca, ‘dao mổ’ là gì?”
Nam Diệp giật mình, lại lỡ lời nói ra điều không nên nói trước mặt tiểu muội. Y vội vàng ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Tiểu Nha: “Tiểu muội, con nghe nhầm rồi, ta không nói gì đến d.a.o mổ gì cả, chúng ta đang nói chuyện xây nhà, nhị ca của con nói muốn xây rất nhiều nhà ngói gạch thật lớn, để con mỗi ngày đều được đổi phòng mà ở!”
“Ưm, ưm, ta muốn rất nhiều rất nhiều nhà lớn, ta, ta còn muốn lấy mười người vợ về nhà nữa!”
Hai huynh đệ bị câu nói kinh thế hãi tục của Tiểu Nha làm cho giật mình: “Không phải, tiểu muội, con nói gì cơ, con muốn lấy mười người vợ về nhà ư?”
Nam Hoài xoa đầu Tiểu Nha: “Nghe cho kỹ đây tiểu muội! Con là con gái, con gái chỉ có thể gả cho người khác làm vợ, hoặc là chiêu tế, con hiểu không?”
“Chiêu tế?”
Nam Hoài già dặn gật đầu: “Ừm, đúng vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy ta muốn chiêu tế!” Vừa nói Tiểu Nha vừa giơ hai bàn tay nhỏ bé lên khoa chân múa tay: “Ta muốn chiêu rất nhiều rất nhiều tế về nhà!”
Đổng phu nhân vừa đi xem bờ sông về, thấy ba huynh muội này đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ!
Nam Diệp suýt nữa thì cười c.h.ế.t vì cái mạch não thần kỳ của tiểu nha đầu: “Ôi chao, nương, người mau nghe xem con gái người đang nói gì, cười c.h.ế.t ta rồi!”
Đổng phu nhân cũng ngồi xổm bên cạnh Tiểu Nha hỏi: “Vui đến thế sao, nói cho nương nghe với!”
Tiểu Nha lại hồn nhiên kể lại những lời vừa nói với các ca ca cho nương nghe, khiến Đổng phu nhân cũng bật cười: “Vì sao, con vì sao lại muốn chiêu nhiều rể như vậy?”
“Người đông, đ.á.n.h nhau không thua, sẽ không bị người ta bắt nạt, đại bá và nhị bá cứ luôn bắt nạt cha cha!”
Nghe những lời này, tim Đổng phu nhân đau nhói. Nam Hoài thấy vậy liền đỡ lấy nàng hỏi: “Nương, người có chỗ nào không khỏe sao?”
Đổng phu nhân lắc đầu ra hiệu nàng không sao, nàng nghĩ mà xem, sao tự dưng Tiểu Bảo lại nói muốn lấy mười người rể về, hóa ra là nhớ đến chuyện ngày xưa! Nghe lời này, Nam Diệp cũng không cười nổi nữa, đúng vậy, bọn họ đều có thể thông qua ký ức của nguyên chủ mà biết chuyện xưa, nhưng lại không thể tự mình trải nghiệm, còn tiểu nha đầu chưa đầy năm tuổi này, nàng là người đích thân trải qua!
Đổng phu nhân lau khóe mắt, cười nói quyết định: “Được, cả nhà chúng ta đồng lòng hiệp lực, nhất định giúp Tiểu Bảo hoàn thành mục tiêu vĩ đại này!”
Rồi, Nam Diệp và Nam Hoài cũng đồng thanh nói: “Ừm, chúng con cũng sẽ cố gắng giúp tiểu muội hoàn thành mục tiêu vĩ đại này!”
Đổng phu nhân nhìn bãi đất hoang rộng lớn trước mắt, nàng thầm hạ quyết tâm, nàng sẽ mua hết cả mảnh đất hoang này để xây nhà. Con gái muốn lấy mười người rể thì đã mất mười căn phòng, hai đứa con trai muốn lấy vợ thì lại mất hai căn nữa. Nếu con trai mà còn nạp thêm tiểu thiếp gì đó, thì lại mất thêm vài căn phòng. Đương nhiên, đàn ông của nàng thì không được lấy tiểu thiếp, không phải nàng đặt ra hai tiêu chuẩn đâu, hai vợ chồng nàng ở hiện đại đã thề ước rồi, không được cắm sừng lẫn nhau! Ừm, ôi! Cứ như vậy, không có ba bốn chục căn phòng thì không đủ người ở mất! Nàng dường như đã thấy những dãy nhà ngói xanh lớn, sừng sững trước mắt, chỉ cần đưa tay đẩy cánh cổng lớn kia ra, cảnh tượng bên trong sẽ hiện ra ngay trước mắt!
“Nương, nương, người đang nhìn gì vậy?” Tiểu Nha nhìn theo ánh mắt của nương mình, chẳng thấy gì cả! Nàng mới gọi mấy tiếng.
Đổng phu nhân hoàn hồn, ai, hiện thực thật tàn khốc, bọn họ bây giờ vẫn đang đối mặt với hoàn cảnh khó xử là không đủ ăn không đủ ngủ! “Đi thôi, chúng ta về, đi hỏi thăm phong tục tập quán ở đây, để sớm hòa nhập vào đó!”
Tiểu Nha lúc này không muốn nương bế nữa, muốn hai ca ca dắt tay đi: “Đại ca, huynh làm đại rể của ta đi!”
Rầm, Nam Diệp ngã sấp mặt: “Ôi, đại ca ca huynh sao thế?”
“Không, không sao, Tiểu Bảo, ta chỉ có thể làm đại ca ca của con thôi, không thể làm đại rể của con được, đây là quy tắc, quy tắc không thể thay đổi!”
“Ồ, vậy nhị ca ca thì sao, huynh làm…!”
Mèo Dịch Truyện
Nam Hoài lập tức bịt miệng Tiểu Nha lại, chặn đứng nửa câu còn lại mà nàng chưa kịp nói ra: “Nhị ca cũng không được, chúng ta chỉ có thể làm ca ca của con, không thể làm rể, đừng có nghĩ đến, hiểu chưa! Gật đầu đi!”
Tiểu Nha cũng không biết mình có hiểu hay không, nhị ca bảo nàng gật đầu, nàng liền ngoan ngoãn gật đầu!