Trùng Sinh Nông Gia Có Không Gian

Chương 103



 

Đừng thấy Nam Chiêu Chiêu còn nhỏ, nhưng lực khí của nàng rất lớn. Công việc nhổ măng tre vừa xả stress lại vừa vui vẻ, nàng làm không hề biết mệt. Nàng còn có không gian tùy thân, nhổ được là ném ngay vào không gian. Cả nhà không có thời gian trò chuyện, chỉ nghe thấy tiếng măng tre bị nhổ khỏi đất "pạch pạch".

 

“Tiểu Bảo, con lại đây một chút!” Đổng phu nhân chỉ vào đống măng tre nước vừa to vừa non chất chồng trên đất nói, “Mau, mau thu hết số măng này vào không gian đi!”

 

“Vâng ạ!”

 

Chỉ một cái phất tay, Nam Chiêu Chiêu thu xong chỗ của Đổng phu nhân thì lại qua chỗ Nam Thần nhổ, sau đó lại thu thành quả lao động của các ca ca.

 

“Nếu măng tre ngon như vậy, vậy tại sao chúng ta không thu vài cây măng sống, mang vào không gian mà trồng? Tre phát triển rất nhanh, chỉ vài năm là có thể mọc thành một rừng lớn. Như vậy sau này muốn ăn măng tre lúc nào cũng có thể để Tiểu Bảo đưa chúng ta đi nhổ một ít ra ăn, tiện lợi biết bao!”

 

Đổng phu nhân vỗ đùi, “Chà, ta sao lại không nghĩ ra nhỉ? Vậy còn chờ gì nữa, mau làm đi!”

 

Nam Thần bảo Nam Chiêu Chiêu lấy một cái xẻng từ không gian ra, “Chúng ta phải đào vài cây măng có rễ và thân tre để trồng trên núi trong không gian, sau này muốn ăn là có thể vào không gian mà nhổ, tiện lợi biết bao!”

 

Nam Chiêu Chiêu nói, “Cha, không cần tốn sức như vậy, mọi người xem con đây này!”

 

Nam Chiêu Chiêu đi thẳng đến mấy cây tre có măng, tiểu tay khẽ vung lên, mấy cây tre mang theo măng lập tức được di thực vào không gian. Sau đó, nàng lại đi đến những chỗ khác di thực thêm mười mấy cây, đến nỗi Nam Thần phải ngăn lại, “Đủ rồi, Tiểu Bảo không thể thu thêm nữa. Tre phát triển rất nhanh, nếu con tiếp tục di thực, sau này không gian sẽ bị tre chiếm đầy mất!”

 

Nam Chiêu Chiêu là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời, cha đã nói như vậy, nàng liền không di thực nữa.

 

“Cha mẹ, mọi người mau đến xem con phát hiện ra cái gì!” Nam Diệp mừng rỡ kêu to, quá đỗi kích động, giọng nói của y có chút run rẩy.

 

Cả nhà bị tiếng kêu của y làm cho giật mình, nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng chạy về phía Nam Diệp. Nhìn theo ngón tay Nam Diệp chỉ, trên một gốc cây khô cằn to đến nỗi hai ba người ôm không xuể, lại mọc ra hơn mười đóa linh chi lớn hơn cả cái đĩa đựng thức ăn, linh chi màu tía đỏ ẩn hiện ánh kim quang, phía trên còn có một lớp phấn bào tử dày.

 

Nam Thần kỳ lạ hỏi, “Mưa gió liên miên thế này, sao lớp phấn bào tử phía trên vẫn còn nguyên vẹn như vậy? Thật bất thường!”

 

Đổng phu nhân vỗ vào lưng Nam Thần, “Bất thường gì mà bất thường. Chúng ta xuyên không chẳng lẽ bình thường ư? Bây giờ mang theo các con đi tìm đường tu tiên thì bình thường ư? Nghĩ nhiều làm gì? Đồ tốt như vậy đã để chúng ta gặp được, đó chính là cơ duyên của chúng ta, cứ yên tâm mà thu lấy thôi!”

 

Nam Thần bị thê tử nói cho gật đầu lia lịa, “Đúng đúng đúng, vi phu nên học tập phu nhân!”

 

“Hứ! Chẳng đứng đắn gì cả.”

 

“Vậy còn chờ gì nữa, mau hái hết những cây linh chi này thu vào không gian đi!”

 

“Khoan đã, cha mẹ, mọi người xem, trên gốc cây này còn có không ít cây nhỏ. Chi bằng cứ để Tiểu Bảo di thực cả gốc cây cùng linh chi vào không gian, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến những cây nhỏ mà chúng vẫn có thể phát triển bình thường!”

 

Nam Thần giơ ngón cái lên khen ngợi, “Vẫn là Ngọc Thừa nghĩ chu toàn. Tiểu Bảo, mau, thu lấy đi!”

 

“Vâng, đến ngay đây!” Xoẹt một tiếng, một gốc cây lớn lại được di thực vào không gian!

 

Nam Hoài chỉ vào một chỗ nói, “Tiểu Bảo, mau, di thực cái đó vào không gian đi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đổng phu nhân hỏi, “Đó là cái gì?”

 

Nam Hoài giới thiệu, “Nhân sâm, nhìn trạng thái lá cây, hẳn là nhân sâm già không dưới trăm năm!”

 

Cây nhân sâm này đâu chỉ trăm năm, nó đã thành tinh rồi. Mọc ra mấy phiến lá này là để mê hoặc mấy nhân loại kia. Chỉ cần đợi mấy nhân loại này vừa động đến đất xung quanh nó, nó lập tức sẽ chạy trốn. Với tu vi mấy ngàn năm của nó, việc chạy trốn thôi thì ai cũng đừng hòng dễ dàng bắt được nó!

 

Thiên tính vạn tính, nhân sâm tinh không ngờ rằng, Nam Chiêu Chiêu nàng không đi theo lối mòn. Người ta căn bản không động đến đất xung quanh nó, người ta trực tiếp mang cả một khoảnh đất đó vào núi trong không gian của nàng. Nhân sâm tinh nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong khoảnh khắc nó không hay biết, người ta đã trực tiếp đổi cho nó một ngọn núi khác!

 

“Mọi người đừng nói, trong ngọn núi lớn này đồ tốt còn nhiều thật. Chúng ta tìm kỹ thêm chút nữa đi!”

 

Nam Hoài đáp, “Đúng vậy, cha, cha xem đây là một loại thảo d.ư.ợ.c quý hiếm đặc biệt, tên là Độ Kim Bì, rất nhiều loại bệnh nan y đều có thể dùng đến!”

Mèo Dịch Truyện

 

“Thật sao?”

 

“Đương nhiên, cha, cha quên chuyên ngành của con là gì rồi ư?”

 

“Đúng đúng đúng, con là học y, vậy con hãy tìm kỹ thêm, nếu thấy loại nào tốt thì cứ để muội muội con thu vào không gian, như vậy nhanh hơn nhiều so với việc con đào từng cây một!”

 

“Vâng!”

 

Cả nhà bận rộn trong ngọn núi lớn này. Điều họ không biết là, mỗi cỏ cây trong ngọn núi này đều mang theo kim nguyên chi khí thuần khiết, và những kim khí này đều thuộc về vị đại thần kia để lại trong pháp khí. Bạch Ngọc Thừa biết nhưng y sẽ không nói. Thực ra nói hay không cũng như nhau, những thứ tốt này đều đã được Nam Chiêu Chiêu thu vào không gian, sau này sẽ trở thành tài sản riêng của họ!

 

Rất lâu sau, Tống Đại Nha cuối cùng cũng tìm thấy người đ.á.n.h xe của mình là Lưu Hải. Mấy ngày không gặp, Lưu Hải đã tiều tụy đến không ra hình người. Thức ăn trong xe ngựa đã còn lại rất ít. Nếu sớm biết Lưu Hải đã ăn gần hết số thức ăn ăn được, nàng đã không đến tìm hắn. Tìm đến làm gì, chi bằng một mình tự tại hơn. Nàng bây giờ có hệ thống trên người, thế nào cũng không c.h.ế.t đói được.

 

Việc nàng cần làm bây giờ là bám sát nữ chủ Phùng Yên Nhiên, nàng muốn cướp linh thú của nàng ta trước khi Phùng Yên Nhiên thu phục nó.

 

Ngày hôm sau, nắng gay gắt hơn ngày hôm trước rất nhiều, vốn dĩ trên người mặc toàn áo khoác mỏng, giờ đây cũng không mặc nổi nữa. Ra ngoài cũng không có quá nhiều quy củ, nóng quá thì cứ thỉnh thoảng cởi một chiếc áo ra!

 

Thức ăn của nhà họ Phùng cũng đã không còn nhiều. Để có thể cầm cự được lâu hơn, họ cũng như nhà họ Nam vào núi hái rau dại. Nhưng họ không nhận biết được các loại thảo dược, cho dù có là linh d.ư.ợ.c quý giá nhất trước mặt họ, họ cũng đều cho là rau dại mà thôi.

 

Khi Tống Đại Nha tìm thấy Phùng Yên Nhiên, điều khiến nàng bất ngờ là, sau một đêm suy nghĩ không gặp nàng ta, bên cạnh Phùng Yên Nhiên đã có một con linh hồ song đuôi đi theo rồi.

 

Tống Đại Nha hận đến mức hàm răng sau như muốn nghiền nát. Tại sao lại như vậy, nàng mới chỉ một đêm không gặp nàng ta, mà nàng ta đã có được một con linh hồ song đuôi xinh đẹp như thế này rồi.

 

Nụ cười trên mặt nàng cứng đờ đến mức sắp không thể duy trì được nữa, nàng muốn đưa tay sờ đầu linh hồ, ai ngờ linh hồ lại gầm gừ nhe răng với Tống Đại Nha tỏ vẻ kháng cự!

 

Phùng Yên Nhiên vỗ về linh hồ song đuôi, “Tiểu hồ đừng sợ, nàng ấy là tỷ muội tốt của ta, con không được hung dữ với nàng ấy đâu!”

 

Linh hồ song đuôi được Phùng Yên Nhiên an ủi liền bình tĩnh lại, mặc dù không còn gầm gừ nhe răng với Tống Đại Nha nữa, nhưng cũng không cho nàng ta chạm vào vuốt ve.

 

“Con hồ ly này đẹp thật, nhưng mà lạ quá, sao nó lại có hai cái đuôi nhỉ?” Tống Đại Nha giả vờ hỏi một cách không cố ý!