Trùng Sinh Nông Gia Có Không Gian

Chương 133



 

Dứt lời, Nam Diệp buông tay áo Nam Thần, thẳng tắp chạy về phía đài chiêu mộ của Vạn Kiếm Tông. Ngay khi Nam Hoài đang nghĩ, nếu sư phụ của huynh trưởng đã đến Tu Chân Giới, vậy sư phụ của mình liệu có đến hay không, trên đài của Đan Đạo Tông, Yến Vân Thường cũng dùng truyền âm bằng cách ra hiệu cho Nam Hoài: “Đồ nhi, vi sư ở đây!”

 

Nam Hoài đột ngột xoay người, nhìn về phía đài chiêu mộ của Đan Đạo Tông. Một nam nhân trung niên tuấn mỹ, bề ngoài chừng bốn mươi tuổi nhưng thực tế đã hơn một ngàn năm trăm ba mươi tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khoác trên mình bộ pháp phục màu trắng ánh trăng, dung mạo càng thêm tuấn mỹ vô song. Người đó không phải sư phụ Yến Vân Thường của hắn thì còn ai vào đây!

 

Trên đài của Đan Đạo Tông, sư phụ Yến Vân Thường của hắn đang mỉm cười với hắn. Dĩ nhiên, nụ cười ấy không biết đã làm say đắm bao nhiêu thiếu nữ, thiếu phụ, vô số người vì nụ cười đó mà tâm thần xao xuyến!

 

Đại đa số mọi người đây vẫn là lần đầu tiên được thấy Nguyên Anh lão tổ của Đan Đạo Tông. Họ vẫn luôn nghĩ Nguyên Anh lão tổ của Tứ đại tông môn cấp cao là một lão giả tóc bạc da hồng, tiên phong đạo cốt, không ngờ lão tổ thật sự lại trẻ trung tuấn mỹ đến vậy!

 

Thật sự quá đỗi ngưỡng mộ vị tiểu đồ đệ được lão tổ coi trọng kia, nếu người đó là mình, thì còn gì bằng!

 

Nam Hoài cũng phấn khích chạy về phía đài của Đan Đạo Tông, ngược lại vợ chồng Nam Thần lại lâm vào thế khó xử, hai đứa con trai, một bên trái một bên phải, không biết nên đi về phía nào.

 

“Nương tử, nàng dẫn Tiểu Bảo qua bên lão nhị, ta dẫn Ngọc Thừa qua bên lão đại!” Chỉ có thể chia nhau ra hành động thôi, nếu không con cái bái sư, phụ huynh không có mặt bên cạnh sao được!

 

Đổng phu nhân cũng không kịp nói nhiều, đáp lời một tiếng rồi dắt Nam Chiêu Chiêu theo sau Nam Hoài đi đến đài chiêu mộ của Đan Đạo Tông.

 

Nam Hoài có vô vàn điều muốn hỏi sư phụ. Chẳng phải sư phụ nói bọn họ không đến sao? Chẳng phải nói bọn họ muốn tìm một nơi ẩn cư để sống hết quãng đời còn lại sao? Còn nữa, bọn họ đã đến đây bằng cách nào, và làm thế nào để gia nhập một tông môn lớn như vậy? Quan trọng nhất là, rốt cuộc sư phụ bọn họ là ai?

 

Tất cả những điều đó, Nam Hoài đều chưa kịp hỏi ra, Yến Vân Thường đã ôn tồn nói với Nam Hoài: “Con tuy là đệ tử nhập thất của vi sư, nhưng để tránh lời đàm tiếu, con vẫn phải trước mặt mọi người, thử đo lại linh căn một lần nữa!”

 

Nam Hoài ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng. Các đại đệ tử phụ trách đo linh căn cũng đều kinh ngạc vô cùng, lão tổ từ khi nào lại thu nhận đệ tử nhập thất, sao bọn họ lại không biết? Hơn nữa, tiểu tử này thân phận ra sao, lai lịch thế nào, làm sao lại được lão tổ chọn trúng?

 

Trong bụng đầy nghi vấn nhưng không dám hỏi. Tuy nhiên, cuối cùng bọn họ cũng đã biết, vị lão tổ ngàn năm khó ra khỏi sơn môn một lần, vì sao lần này lại tích cực theo các đệ tử trong tông đến vùng đất cằn cỗi thiếu thốn linh khí này để chiêu mộ tân đệ tử. Nói là đi theo để bảo vệ an toàn cho các đệ tử trong tông, thực chất là đích thân đến đón vị tiểu đồ đệ yêu quý của mình!

 

Đừng nói những người đang chờ đo linh căn dưới đài vô cùng ngưỡng mộ, ngay cả các đệ tử trong tông môn trên đài cũng hết sức ghen tị. Được bái nhập môn hạ Nguyên Anh lão tổ, trở thành đệ tử thân truyền nhập thất nội môn, đây là cơ duyên lớn lao đến nhường nào, phúc phận lớn đến mức nào! Tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi vào đầu mình chứ! Ghen tị biết bao!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy nhiên, để tránh bị người khác dị nghị, Yến Vân Thường vẫn dẫn Nam Hoài tiến hành kiểm tra linh căn theo quy trình của tông môn. Hắn đặt tay lên quả Trắc Linh Châu, dòng điện màu xanh lóe lên ánh sáng chói mắt, lấp đầy toàn bộ quả cầu. Đại đệ tử phụ trách chiêu mộ và đo linh căn kinh ngạc đến nỗi nói lắp bắp: “Đơn, Đơn nhất Mộc linh căn! Là Đơn nhất Mộc linh căn! Đơn nhất Mộc linh căn vạn người khó gặp! Chúc mừng lão tổ đã tìm được cao đồ!”

 

Dưới đài cũng vang lên một tràng tiếng hít khí lạnh, mọi người xôn xao bàn tán đầy ngưỡng mộ: “Quả nhiên, đệ tử do đích thân lão tổ chiêu mộ quả là phi phàm!”

Mèo Dịch Truyện

 

Cùng lúc đó, bên đài chiêu mộ của Vạn Kiếm Tông cũng vang lên một trận xôn xao. Đổng phu nhân không cần đoán cũng biết, nhất định là đại công tử của nàng cũng đã đo linh căn rồi, hẳn là cũng cực kỳ tốt!

 

Yến Vân Thường từ trong túi tay áo lấy ra hai món đồ chuẩn bị giao cho mẫu thân của Nam Hoài, tức là Đổng phu nhân. Tuy nhiên, trước đó, Yến Vân Thường vẫn hỏi: “Phu nhân, Nam Hoài linh căn tư chất rất tốt, ta muốn dẫn nó bước lên con đường tu tiên, phu nhân có ý kiến gì chăng?”

 

Đổng phu nhân đáp: “Yến đại sư, không giấu gì người, tối qua nhà ta đương gia còn đang bàn với thiếp về việc cho hai đứa con trai tìm sư phụ bái sư tu luyện. Vạn vạn không ngờ chúng ta có phúc lớn đến thế, sớm đã được gặp gỡ người. Nhà ta đương gia đã nói, người và Lâm đại sư chính là sư phụ của hai đứa con trai thiếp. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Sau này hai người cứ xem chúng như con ruột của mình, để chúng theo người học tu luyện. Nếu chúng không nghe lời, người cũng có thể dạy dỗ chúng cho thuận!”

 

Yến Vân Thường nghe Đổng phu nhân nói vậy, không hề lộ vẻ tươi cười, mà lại cực kỳ nghiêm túc nói với Đổng phu nhân: “Ừm, vậy thì tốt. Tuy nhiên phu nhân cần biết, con của phu nhân một khi đã theo ta bước lên con đường tu tiên này thì sẽ không còn đường quay lại. Đoạn tuyệt tình thân, đoạn tuyệt tình ái cũng là chuyện thường tình. Có lẽ ta mang nó đi chuyến này, phu nhân và nó sẽ không còn ngày gặp lại. Phu nhân đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa?”

 

“A?” Đổng phu nhân không ngờ Yến Vân Thường lại nói như vậy. Con trai đi tu tiên, chứ có phải c.h.ế.t đâu, sao sau này lại không thể về thăm cha mẹ và tiểu muội được chứ?

 

Chỉ nghe Yến Vân Thường lại nói: “Người tu tiên nếu còn vướng bận, thì con đường tu hành của hắn sẽ không đi được xa. Chỉ có đoạn tuyệt với thế tục thì mới có thể một lòng một dạ tu luyện!”

 

Đổng phu nhân nhìn Nam Hoài, lập tức trong lòng đưa ra một quyết định đau lòng: “Con trai, con, con đi theo sư phụ con đi. Sau này đừng nghĩ đến chúng ta nữa. Con, con cứ coi như người nhà con đều đã c.h.ế.t hết rồi vậy!”

 

“Nương!” Nam Hoài hai mắt đẫm lệ. Nếu tu tiên và gia đình chỉ có thể chọn một, thì hắn tình nguyện chọn gia đình. “Ta không tu tiên nữa, đi thôi, chúng ta về nhà!”

 

Đổng phu nhân vội vàng nói: “Con cái này nói gì vậy chứ. Sau này con cứ theo sư phụ con một lòng một dạ tu luyện, biết không?”

 

Phản ứng như vậy của Nam Hoài không những không khiến Yến Vân Thường tức giận, ngược lại còn rất vui mừng. Điều đó cho thấy hắn không nhìn lầm, Nam Hoài là một đứa trẻ có tình yêu thương trong tim. Người tu hành nếu thật sự đoạn tuyệt tình ái, thì dù sau này có tu luyện đại thành, nhưng lại không còn lòng trắc ẩn với chúng sinh, vậy thì có khác gì ma tu chứ!

 

Yến Vân Thường hắng giọng, tươi cười trao hai món đồ trong tay cho Đổng phu nhân: “Xin lỗi phu nhân, những lời vừa rồi của ta là để thử lòng Nam Hoài, mong phu nhân đừng để bụng. Nam Hoài ta sẽ mang đi, ta sẽ để nó cứ mỗi mười năm về thăm phu nhân một lần. Đây là ngọc bội thân thuộc của đệ tử tông ta, có nó phu nhân có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn ở bất kỳ đại thành nào trong Tu Chân Giới. Hơn nữa, nếu có chuyện gì không giải quyết được, phu nhân cũng có thể lấy chiếc lệnh bài này ra. Nếu cần giúp đỡ, cứ xoa nhẹ ký tự trên ngọc bội, tông môn sẽ phái người xuống giúp đỡ phu nhân. Ngoài ra, túi trữ vật này là ta đã sớm tìm đến cho phu nhân, dù phu nhân không có chút tu vi nào cũng có thể sử dụng. Chỉ cần dùng ý niệm thăm dò vào, rồi dùng ý niệm lấy ra là được, không cần linh lực. Bên trong có chút linh thạch, là chút tấm lòng của ta, mong Nam phu nhân nhận lấy!”