Trùng Sinh Nông Gia Có Không Gian

Chương 170



 

Cuối cùng cha mẹ Thượng Quan Hằng cũng đã tới. Nhìn đứa con trai bảo bối thất lạc nay đã tìm về, mẫu thân chàng kích động đến suýt ngất xỉu. Phụ thân chàng, Thượng Quan Sóc, dùng nắm đ.ấ.m đấm nhẹ lên vai chàng, khen ngợi rằng, “Hảo nhi tử, giỏi lắm!”

 

“Phụ mẫu, có một chuyện, ta muốn nói với hai người, cô bé này là hài tử ta nhặt được, ta muốn đưa về nuôi dưỡng!” Đây không còn là lời thương lượng, mà chỉ đơn thuần là thông báo. Thượng Quan Sóc khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó lại giãn ra. Còn gì có thể quan trọng hơn việc con trai bình an sống sót chứ, chỉ là một nha đầu nhỏ thôi, thế nào cũng nuôi sống được.

 

Ngay khi Thượng Quan Sóc định gật đầu đồng ý, từ phía sau họ truyền đến một giọng nữ nhân, “Không cần đâu, hài tử của ta, ta tự mình sẽ nuôi, đa tạ các vị!”

 

Đổng phu nhân từ xa từng bước đi về phía họ. Nhìn tiểu nữ hài đang được Thượng Quan Hằng nắm tay, nàng khom lưng, hỏi han, “Bảo bối, về nhà với mẫu thân được không!” Dù cho đó chỉ là một giấc mộng, Đổng phu nhân vẫn có cảm ứng bách phân chi bách, tiểu nữ hài này chính là đứa trẻ rất quan trọng với gia đình nàng trong giấc mơ kia, còn về việc có phải nữ nhi ruột hay không, thì có quan hệ gì chứ, nàng nói là phải là!

 

Thượng Quan Hằng không để ý đến Đổng phu nhân, mà nhìn về phía Nam Chiêu Chiêu, chàng cũng khom lưng ghé sát vào Nam Chiêu Chiêu hỏi, “Ngươi quen nàng ư?”

 

Nam Chiêu Chiêu lắc đầu, “Không quen, nhưng, ta muốn đi theo nàng!”

 

Thượng Quan Hằng sốt ruột, “Ngươi không quen nàng mà lại đi theo nàng, không sợ nàng ta lại bán ngươi đi sao?”

 

Đổng phu nhân không lên tiếng, không ngắt lời Thượng Quan Hằng ngăn cản, nàng cũng muốn biết Nam Chiêu Chiêu sẽ trả lời thế nào.

 

“Ta tin tưởng nàng sẽ đối xử tốt với ta, Thượng Quan Hằng, ngươi có thể không tin, ta đã gặp nàng trong mộng, nàng đối với ta rất tốt, còn làm nhiều món ngon cho ta ăn, còn làm cho ta những bộ y phục xinh đẹp để mặc, còn rất nhiều chuyện nữa ta không tài nào nhớ rõ, giấc mộng đó rất chân thật, chân thật đến nỗi ta cứ ngỡ là thật!”

 

Chưa đợi Thượng Quan Hằng nói gì, Đổng phu nhân đã sớm lệ nóng doanh tròng ướt đẫm gương mặt, nàng ôm chầm lấy Nam Chiêu Chiêu cười nói, “Đúng, ta cũng đã mơ thấy con trong mộng, con chính là tiểu nữ nhi thân yêu nhất của ta, hoạt bát đáng yêu, nghịch ngợm không thôi, nhưng về sau... con biến mất rồi, mẫu thân không tài nào tìm thấy con nữa, mẫu thân nhớ con đến mức sắp hóa điên rồi!”

 

Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, khiến tất cả những người có mặt đều rơi lệ. Mẫu thân Thượng Quan Hằng, Dương Tú Tú, khóc càng thêm t.h.ả.m thương, nàng là người rất đa cảm, không thể chịu được cảnh bi t.h.ả.m nơi nhân gian, nàng nắm tay Thượng Quan Hằng nói, “Hài tử, con cứ để nàng ấy và mẫu thân nàng ấy trở về đi! Bọn họ thân mật như thế, nhất định là mẹ con ruột rồi!”

 

Thượng Quan Hằng kiên quyết phản đối, “Không được, ta không thể để nàng ta mang Tiểu Tiên Tiên đi, ai biết nàng ta là kẻ lừa đảo từ đâu tới, Tiểu Tiên Tiên còn nhỏ như vậy rất dễ bị lừa gạt! Trừ phi họ đi giám định huyết thống chứng minh quả thật có quan hệ huyết mạch, bằng không ta sẽ không để Tiểu Tiên Tiên đi theo nàng ta!”

 

“Tiểu Tiên Tiên? Đây là tên của tiểu nữ hài này sao?”

 

Thượng Quan Hằng gật đầu, “Đúng vậy, Tiểu Tiên Tiên không biết mình là ai cũng không biết tên mình là gì, cái tên này là chúng ta đặt cho nàng ấy!” Ban đầu đều gọi là Tiểu Tiên Cô, nhưng mọi người đã bàn bạc một phen, nói rằng muốn giữ bí mật của Nam Chiêu Chiêu thì không thể gọi nàng là Tiểu Tiên Cô, vậy nên đã điều hòa lại mà đổi tên nàng thành Tiểu Tiên Tiên!

 

“Nhưng mà, con nhìn tình cảnh của họ xem, còn cần phải giám định huyết thống nữa sao? Vậy thì, ta sẽ đi thêm phương thức liên lạc với nàng ấy rồi hỏi địa chỉ nhà, sau này cũng tiện cho các con liên hệ, những chuyện khác đừng rối rắm nữa, hài tử của người ta có thể tìm được người nhà quan tâm mình cũng không dễ dàng gì!”

 

“Chuyện này, được rồi, người hãy nói với vị phu nhân kia, bảo nàng ấy về nhà thì mua cho Tiểu Tiên Tiên một chiếc điện thoại di động, sau đó bảo nàng ấy thêm phương thức liên lạc của ta!”

 

“Ưm ưm, chuyện này nàng ấy nhất định sẽ đồng ý!”

 

Thượng Quan Hằng cũng bước đến trước mặt Nam Chiêu Chiêu, khom lưng thì thầm bên tai nàng, “Bất kể khi nào, bất kể ở đâu, chỉ cần gặp phải khó khăn, hãy liên hệ với ta, ta sẽ giúp ngươi xử lý. Còn nữa, ngươi nhất định phải khắc ghi, thân thủ của ngươi không được phép phô diễn trước mặt người khác, nếu không sẽ chiêu mời phiền phức, nhớ kỹ chưa?”

 

Nam Chiêu Chiêu gật đầu, “Được, ta nhớ rồi!”

 

Bên này, Đổng phu nhân và Dương Tú Tú đã thêm phương thức liên lạc của nhau, lại nói những lời như sau này sẽ thường xuyên qua lại, sau đó lại đến chỗ cảnh sát ký không ít văn kiện. Đợi mọi chuyện đều giải quyết xong xuôi, nàng mới dẫn Nam Chiêu Chiêu rời khỏi sở cảnh sát Ô Thị.

Mèo Dịch Truyện

 

“Mẫu thân, chúng ta muốn đi đâu?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Về nhà, trong nhà có phụ thân và hai ca ca của con đều đang đợi con trở về!”

 

“Về nhà!” Từ này dường như rất quen thuộc, lại dường như rất xa lạ, giống như đã trải qua chuyện của ngàn vạn năm trước, lại như vật bị chôn giấu ở nơi sâu nhất trong tim nay được tìm thấy.

 

“Đúng, về nhà!” Đổng phu nhân vẫn luôn ôm Nam Chiêu Chiêu, không để nàng xuống đất. Tiểu Trương đi cùng bên cạnh nàng mỉm cười nói, “Lão bản nương, tiểu thư đã lớn như vậy, người cứ ôm mãi sẽ rất mệt, hay là để nàng xuống đi bộ đi!”

 

Đổng phu nhân không nỡ buông Nam Chiêu Chiêu ra, nàng từ chối nói, “Cũng không còn mấy bước đường, ta cứ ôm như thế này, một chút cũng không mệt!”

 

Nam Chiêu Chiêu lần đầu tiên thấy chiếc hộp sắt lớn đến vậy, bên trên còn có ba phiến dán dài, nàng không hiểu vì sao mẫu thân lại muốn dẫn nàng ngồi vào bên trong này, có vui không?

 

“Mẫu thân, đây là gì?”

 

“Cái này gọi là trực thăng, là một loại giao thông công cụ!”

 

“Trực thăng ư?”

 

“Đúng vậy, chốc nữa con sẽ rõ!”

 

Ngay khoảnh khắc chiếc phi cơ cất cánh, Nam Chiêu Chiêu, vị tu sĩ đến từ thế giới tu chân kia cũng phải kinh ngạc, điều này thật quá đỗi khó tin, vậy mà cứ thế bay lên sao? “Mẫu thân, người kia là ai, y biết điều khiển phi hành pháp khí, y cũng là tu tiên giả sao?”

 

Cái gì với cái gì thế này, Đổng phu nhân nghe mà mơ hồ, còn tu tiên giả nữa chứ, nha đầu nhỏ này thật sự quá đáng yêu rồi, nàng cưng chiều xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Chiêu Chiêu cười nói, “Y là nhân viên kỹ thuật lái phi cơ, gọi tắt là phi công, không phải tu tiên giả gì đâu!”

 

Nam Chiêu Chiêu vẫn không hiểu, trong nhận thức của nàng, kẻ có thể điều khiển phi hành pháp khí đều phải sở hữu tu vi Trúc Cơ trung kỳ mới làm được, nhưng mẫu thân lại nói người lái phi cơ là nhân viên kỹ thuật, không phải tu tiên giả thì y dựa vào cái gì để điều khiển phi hành khí cất cánh, nàng đã tra xét qua thế giới này không có linh khí!

 

“Không phải tu tiên giả ư?”

 

“Đúng vậy, sau này đợi con trưởng thành, nếu con muốn học cũng được, học được rồi sẽ có thể giống như y lái phi cơ bay lượn trên trời!”

 

“Thật sao? Ta cũng có thể học!”

 

“Đương nhiên, ở thế giới này chỉ cần con có điều kiện, muốn học gì cũng được!”

 

Điều này quả thật, Nam Chiêu Chiêu bắt đầu có kỳ vọng vào thế giới này rồi!

 

“Mẫu thân nghe họ gọi con là Tiểu Tiên Tiên, con thật sự tên Tiểu Tiên Tiên sao?”

 

Nam Chiêu Chiêu không muốn lừa dối nữ nhân đối xử tốt với mình trước mắt, nàng nói, “Tên thật của ta là Nam Chiêu Chiêu, Tiểu Tiên Cô là nghệ danh khi ta hành tẩu giang hồ, bọn họ cảm thấy gọi ta là Tiểu Tiên Tiên thuận miệng, nên cứ gọi ta là Tiểu Tiên Tiên rồi!”

 

Đổng phu nhân lại suýt rơi lệ, quả nhiên nàng đã biết, tiểu nữ hài trước mắt này chính là nữ nhi của nàng, Nam Chiêu Chiêu, cái tên thân thuộc và thân thiết biết bao, hơn nữa phu quân cũng họ Nam, chẳng phải chính là người một nhà sao!

 

“Đói bụng sao, ở đây có chút bánh mì và bánh ngọt, con cứ lót dạ trước đã, lát nữa về đến nhà, mẫu thân sẽ làm đồ ăn ngon cho con!”