Thủy Môn, Mộc Môn khôi phục, chủ nhân của chúng đã trở về, lòng Nam Chiêu Chiêu cũng vững vàng thêm một phần. Chỉ là chúng quá đỗi hư nhược, hư nhược đến mức như sắp mất đi bất cứ lúc nào, điều này quả là không ổn, nhất định phải tìm cách thay đổi hiện trạng!
Trong sơn động, Nam Chiêu Chiêu không nói lời nào, cha Đổng, mẹ Đổng, Nam Thần và Đổng Hương Hương cũng không dám lên tiếng. Trước đây họ chỉ nghe kể, nay lại tận mắt chứng kiến con cái mình thi pháp thu phục Thần Mộc. Đừng nói là bà ngoại, giờ ngay cả mẹ Đổng cũng muốn lạy con gái mình một lạy.
19. “Tiểu Bảo, vậy nơi đây phải làm sao?” Nam Thần cất tiếng hỏi.
Nam Chiêu Chiêu lại lấy đèn chiếu sáng từ không gian ra, nhìn quanh một lượt rồi nói: “Nơi này thật sự rất tốt, là một linh mạch, chỉ có điều linh khí vô cùng mỏng manh. Tuy nhiên, dùng để tránh chiến loạn hoặc tai họa tự nhiên thì lại là một bảo địa hiếm có. Nơi đây có sông ngầm có thể uống được, không khí cũng rất trong lành, chỗ cao dùng để ở thì rất tốt. Ngoài ra thì chưa biết có thể dùng để làm gì nữa!”
“Cha, nơi này cứ giữ lại đi. Thiên tai nhân họa ai mà lường trước được, đây cứ coi như đường lui của chúng ta, cha nghĩ sao?”
Lão cha Đổng gật đầu đồng ý, chỉ là trong lòng ông còn vương vấn một điều, nếu không giải đáp e rằng đêm cũng chẳng ngủ yên: “Tiểu Bảo, Thần Mộc nó từng hứa với ngoại công rằng sẽ bảo vệ cho các cậu, các biểu ca cùng cha và các anh con sự nghiệp thành công, cuộc sống sung túc. Nay nó bị con thu về rồi, điều này liệu có ảnh hưởng đến sự nghiệp của cha con và các cậu con không?”
Nam Chiêu Chiêu nhìn lão cha Đổng nghiêm túc đáp: “Ngoại công, sự nghiệp của các cậu tuy có Mộc Mộc hỗ trợ, nhưng cũng hoàn toàn nhờ vào nỗ lực của chính họ mới đạt được vị trí như hôm nay. Cha con cũng vậy. Nếu các cậu và cha tham ô hủ bại, trốn thuế lậu thuế, dù có thần tiên hạ phàm cũng không thể bảo vệ họ được!”
Lão cha Đổng sững sờ một lúc lâu, rồi mới thở dài một hơi: “Ừm, ngoại công biết rồi, con nói đúng, rèn sắt còn cần bản thân phải cứng, làm người làm việc phải ngay thẳng chính trực, nhân sinh mới càng ngày càng quang minh!”
“Đúng, chính là đạo lý ấy, đi thôi, chúng ta ra ngoài!” Trong sơn động có sông ngầm, tiếng nước chảy ào ào quá lớn, nói chuyện phiếm không tiện lắm.
Ra khỏi sơn động, cả nhà nhìn Nam Chiêu Chiêu cứ như thể nhìn một tiểu tiên nữ, trong ánh mắt vừa có kính sợ, vừa có kiêu hãnh và tự hào!
Mẹ Đổng nói: “Các con đi đường suốt một đêm chẳng ngủ được bao nhiêu, bây giờ còn sớm, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Có lẽ nhà anh con chiều nay cũng sẽ về đến nhà rồi!”
Mèo Dịch Truyện
“Anh con năm nay cũng về ăn Tết sao?”
Cha Đổng đáp: “Phải đó, huynh ấy nói năm ngoái vì có chút việc nên lỡ mất, năm nay nhất định phải đưa các cháu về ăn Tết cùng chúng ta!”
“Vậy thì náo nhiệt rồi, mẹ, chiều nay con sẽ đi huyện mua sắm đồ Tết cùng mẹ. Năm nay cả nhà chúng ta sẽ đón một cái Tết đoàn viên thật náo nhiệt!”
Bà ngoại cũng cười hì hì đáp: “Ây da, năm nay chúng ta sẽ đón một cái Tết đoàn viên thật náo nhiệt. Nhưng mà, Hương Hương à, Nam Diệp, Nam Hoài chúng có về không?”
“Ưm..., chúng không về được!”
“Xì, chúng không về được thì gọi gì là Tết đoàn viên chứ, con đó!” Vừa nói, bà ngoại vừa dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán mẹ Đổng.
Cha Đổng cười nói: “Sáu căn nhà nhỏ của nhà ta nay rốt cuộc cũng đều có người ở rồi, bà xã, mau dẫn Tiểu Bảo về phòng của nó, tiện thể giúp nó trải giường!”
“Không cần đâu, mẹ, mẹ cứ bận việc của mẹ đi, con tự làm được!” Mẹ Đổng nắm tay Nam Chiêu Chiêu đi thẳng về phía căn phòng nhỏ phía Bắc.
Vốn dĩ Nam Chiêu Chiêu cũng chẳng thấy mệt lắm, ban ngày ban mặt nàng cũng chẳng ngủ được. Nhưng nàng cần tìm một nơi yên tĩnh không bị ai quấy rầy để liên lạc với đại sư huynh của mình, xem liệu có thể nghĩ ra cách nào để cứu những tiểu linh căn bé nhỏ của nàng không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nửa canh giờ sau, mẹ Đổng cuối cùng cũng sửa soạn xong cái chăn ấm áp, giục Nam Chiêu Chiêu mau cởi áo khoác lông vũ lên giường ngủ bù: “Con nít đang tuổi lớn, thiếu ngủ thì không được đâu. Mau lên giường ngủ thêm một lát đi, trưa ăn cơm mẹ sẽ gọi con!”
“Con biết rồi, mẹ, trưa nay mẹ cũng đừng gọi con, đói rồi con sẽ tự đi tìm đồ ăn.”
“Con bé này, biết rồi, vậy con ngủ dậy thì tự ra ngoài nhé!”
“Dạ, được ạ, mẹ tạm biệt!”
“Tạm biệt gì mà tạm biệt, đang ở chung một nhà, còn tạm biệt…” Mẹ Đổng vừa lẩm bẩm vừa bước ra khỏi phòng nhỏ, tiện tay còn giúp nàng đóng cửa.
Thấy mẹ Đổng vừa đi, Nam Chiêu Chiêu liền lấy ra Như Ý Kính của mình, tìm đại sư huynh Tần Quảng trong danh bạ, gửi đi cuộc gọi video. Chuông đổ một lúc lâu mới được kết nối, vừa kết nối Nam Chiêu Chiêu đã thấy một vị sư huynh đẹp trai đang cúi đầu chăm chú làm việc: “Ối, đây là đại sư huynh đẹp trai nhà ai vậy, làm việc nghiêm túc thế này, sư phụ huynh có biết không?”
Tần Quảng nhướng mày, đầu không ngẩng lên tiếp tục làm việc, vừa làm vừa đáp: “Gan con bé này béo rồi, dám trêu chọc đại sư huynh rồi!”
Nói thì nói vậy, nhưng tâm trạng Tần Quảng lại tốt lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
“Đại sư huynh ~!” Nam Chiêu Chiêu vậy mà lại học được cách làm nũng, hơn nữa còn đáng yêu lạ lùng.
Tần Quảng cố tình rùng mình, bực bội nói: “Lại làm sao nữa?”
“Không hổ là đại sư huynh thân yêu của con, là thế này, con đã tìm được Mộc Linh của mình rồi!”
“Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Con làm cái vẻ mặt này là muốn làm gì? Có lời thì mau nói đi, ta bận lắm, không có thời gian ở đây chơi trò ‘con đoán ta đoán mọi người cùng đoán’ với con đâu!”
Nam Chiêu Chiêu tiếp tục tâng bốc Tần Quảng: “Nói không sai mà, đại sư huynh của con thật tỉ mỉ, sảng khoái, có thể làm nên việc lớn. Là thế này ạ, Mộc Linh của con đã trở về rồi, nhưng nó yếu ớt quá, con cảm giác nếu con không cứu nó thì nó sẽ c.h.ế.t mất. Còn Thủy Linh của con vì cứu Mộc Linh nên đã chia một nửa linh lực cho Mộc Linh, giờ nó cũng trở nên rất yếu. Sư huynh, huynh là người tốt bụng, có ân có nghĩa, hãy giúp con với. Con muốn thấy chúng nó lại tràn đầy năng lượng, sức sống mãnh liệt như trước, tu vi cũng sâu không lường được, không ai địch nổi như xưa.”
“Tiểu sư muội, con bé tí tuổi mà yêu cầu lại nhiều thế. Để ta nói cho con biết, bất kể là khế ước thú, khế linh hay bản mệnh pháp khí của con, chúng đều cần phải dựa vào con, chủ nhân của chúng. Chỉ khi tu vi của con tăng lên, chúng mới có không gian trưởng thành lớn hơn. Ngược lại, dù con có cố gắng thế nào, tìm mọi cách ra sao, chúng cũng không thể tăng lên dù chỉ nửa tấc!”
Nam Chiêu Chiêu xì hơi, tu luyện thật sự rất khổ, mỗi lần đả tọa là mấy tiếng đồng hồ, cứ luyện được một lát là lại ngủ gật, cứ như thể một ma chú không thể phá vỡ vậy, thật khó khăn! “A ~! Sư huynh, ngoài tu luyện ra, còn có cách nào khác để tăng tu vi không?”
Tần Quảng nhướng mày, biết ngay tiểu nha đầu sẽ hỏi vậy: “Có chứ!”
Nghe vậy Nam Chiêu Chiêu vui mừng khôn xiết, đây đúng là một tin tức tốt lành, Đông không sáng thì Tây sáng chính là tình cảnh của nàng đây mà: “Thật sao! Vậy thì tốt quá rồi, là cách gì vậy sư huynh, mau nói cho con nghe đi!”
“Chỉ cần con sở hữu đủ nhiều công đức, cũng có thể giúp con tăng tu vi!”
“Công đức? Sư phụ nói phải làm rất nhiều việc tốt, Thiên Đạo mới ban thưởng công đức, con e là không làm được đâu!”