Trùng Sinh Nông Gia Có Không Gian

Chương 213



 

Đổng Thiếu Thanh và Đổng Thiếu Niên quyết định đi lặn, Đổng Xương Bình và Vương Lệ Mai đương nhiên là phản đối, nói: "Đừng thấy mặt biển yên bình, ai biết được dưới biển ra sao." Bị phụ huynh từ chối cho hai huynh đệ lặn, cả hai có chút thất vọng, nhưng không hề than vãn. Họ đương nhiên biết phụ huynh làm vậy cũng là vì tốt cho họ!

 

Mồng một Tết đã trải qua nửa ngày vui vẻ bên bờ biển. Mãi đến khi người trong thôn đến chúc Tết hai lão Đổng phụ Đổng mẫu, cả nhà mới ra khỏi không gian.

 

Những người đến đều là những người từng được hai lão nhân ban ơn. Chẳng hạn như, khi phân gia được Đổng phụ giúp chủ trì công bằng, viết giấy phân gia, hoặc anh em mâu thuẫn được Đổng phụ khuyên giải mà hòa thuận lại, vân vân. Người đến khá đông, tựa như đã hẹn nhau mà đến.

 

Đổng phu nhân và cô cháu dâu Vương Lệ Mai phụ trách đun nước pha trà. Đổng Xương Bình và Nam Thần cùng lão nhân gia tiếp đãi khách.

 

Người nhà họ Đổng rất khiêm tốn, Đổng phụ cũng chưa từng khoe khoang với người trong thôn rằng con trai và con rể mình đều thành đạt. Thế nên dân làng mới tưởng hai nhà con trai con gái Đổng phụ đều đi làm công bên ngoài, kiếm được tiền thì mua nhà an cư bên ngoài, chỉ đến Tết mới về đoàn tụ. Đương nhiên, chuyện này Đổng Xương Bình và Nam Thần cũng sẽ không giải thích. Không những không giải thích mà còn rất hòa nhã trò chuyện cùng họ về việc đi làm công bên ngoài khó khăn đến nhường nào!

 

Họ lăn lộn trong chốn nhân tình thế thái bao năm, đương nhiên cũng hiểu thấu lòng người hiểm ác, cùng với tâm lý đồng cảm kẻ nghèo mà căm ghét kẻ giàu.

 

Mồng năm Tết, vì lý do công việc, Đổng Xương Bình phải dẫn cả nhà rời đi. Đổng Thiếu Thanh, Đổng Thiếu Niên cùng Đổng Thiện Thiến vừa mới thân thiết với biểu muội Nam Chiêu Chiêu mới quen, giờ lại phải chia xa. Họ hết mực giục Đổng phu nhân rảnh rỗi thì đưa biểu muội đến Kinh Đô chơi, Đổng phu nhân đương nhiên vui vẻ nhận lời.

 

Tiễn Đổng Xương Bình cả nhà đi rồi, Đổng phu nhân mới nhìn sang hai lão nhân, hỏi: "Cha mẹ, hai người có muốn theo con đến Giang Thành sống không, cũng không quá xa!" Nam Chiêu Chiêu cũng nói: "Đúng vậy, ngoại công ngoại bà, nay Mộc Mộc đã về bên con rồi, không cần hai người ở đây canh giữ gì nữa, chi bằng theo chúng con đi, đến Giang Thành sống đi ạ!"

 

Hai lão nhân đương nhiên là phản đối từ chối, Đổng phụ nói: "Chúng ta ở đây đã sống hai ba mươi năm rồi, đã quen rồi, chẳng muốn đi đâu nữa!" Đổng mẫu cũng nói: "Lòng người nơi đây vẫn còn khá lương thiện, chúng ta cũng đã quen với khí hậu và nếp sống ở vùng núi này từ lâu rồi. Nếu các con có thời gian, thì cứ dẫn Tiểu Bảo về thăm chúng ta là được!"

Mèo Dịch Truyện

 

Qua mồng sáu Tết, đối với những người đi làm, thì Tết coi như đã kết thúc. Tiếp theo chính là lần lượt trở lại đơn vị làm việc, tiếp tục làm trâu làm ngựa, vác gạch kiếm tiền.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mồng bảy Tết, Nam Chiêu Chiêu cũng theo cha mẹ trở về Giang Thành Nam thị Bán Sơn Loan. Để Nam Chiêu Chiêu có thể như những người cùng tuổi, Đổng phu nhân không ngừng nghỉ bận rộn tìm gia sư phụ đạo cho Nam Chiêu Chiêu. Nàng nói là phải "nước đến chân mới nhảy", đuổi kịp được chút nào hay chút đó, chờ khai giảng rồi cùng lắm thì tốn thêm chút tiền quyên tặng trường một tòa nhà, cũng phải đưa Nam Chiêu Chiêu vào cấp hai.

 

Ăn Tết xong là mười ba tuổi rồi, tuổi mười ba đáng lẽ phải học cấp hai. Thế nên, Nam Chiêu Chiêu khổ sở nhận ra, giờ nàng cả ngày hai mươi tư giờ đều bị mẹ sắp xếp kín mít. Đừng nói là đi Địa Phủ làm nhiệm vụ, ngay cả thời gian ngủ cũng bị cắt xén liên tục. Nam Chiêu Chiêu dù có làm nũng giở trò vô lại cũng vô ích. Đổng phu nhân nói: "Trong việc bắt con học hành, ta rất nghiêm túc, con có cầu xin ta cũng vô dụng!" Nam Chiêu Chiêu giở trò vô lại nói: "Nhưng mà con cứ thấy chữ là đau đầu, mẹ ơi, mẹ có thể cho con xem truyện tranh không, cái đó con thích xem!"

 

Đổng phu nhân nửa nhấc mặt lên, giáo huấn nghiêm túc chưa từng có: "Nam Chiêu Chiêu, con hãy nghe kỹ đây, truyện tranh toàn là lừa người! Con phải học kiến thức thật sự, tương lai mới có thể trở nên tốt đẹp. Con có biết mỗi năm có bao nhiêu đứa trẻ cùng khóa tham gia kỳ thi chuyển cấp và thi đại học không? Hàng triệu đấy, nhưng trường tốt thì chỉ có mấy trường thôi. Tương lai muốn vào được một trường tốt để học, đó là cả ngàn vạn quân vượt cầu độc mộc. Sai một điểm thôi là đã vượt qua hàng ngàn vạn học sinh rồi."

 

Nam Chiêu Chiêu trong đầu hình dung cảnh ngàn vạn quân vượt cầu độc mộc, không khỏi rùng mình một cái. Vậy nên, công việc Đại sư huynh đã sắp xếp cho nàng ở Địa Phủ, chẳng lẽ cứ thế mà gác lại sao?

 

Bên này Đổng phu nhân đặt toàn bộ tâm tư và tinh lực vào việc học hành và nếp sinh hoạt hằng ngày của Nam Chiêu Chiêu. Còn Nam Thần bên kia, sau khi về đến Giang Thành thì lập tức bắt tay vào việc đưa huynh tỷ và cháu trai, cháu gái của y vào tù. Bọn họ đã dám làm ra chuyện mua người g.i.ế.c người, thì đừng trách y không nghĩ đến tình thân ruột thịt. Muốn tống họ vào tù, đối với Nam Thần mà nói, không hề quá khó. Tất cả nhân chứng và vật chứng đều đã đầy đủ, chỉ cần y nộp những tài liệu này lên tòa án, hai nhà Nam Hoa, Nam Bình dù có Thiên Vương lão tử đến cũng không cứu nổi họ.

 

Chỉ ba ngày, từ lúc cảnh sát đến bắt người đến khi bị kết án, mọi việc diễn ra một mạch. Hai nhà vẫn chưa kịp hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Có lẽ người duy nhất không bị liên lụy chính là cô con gái út của Nam Bình, Phương Dung Dung. Hai nhà vẫn còn ôm hy vọng nói Phương Dung Dung đi cầu xin Nam Thần, để Nam Thần tìm cách cứu họ ra.

 

Ngày họ bị phán quyết, Phương Dung Dung gọi điện cho Nam Thần. Nàng mang theo giọng điệu hơi khóc lóc và ra lệnh nói: "Tiểu cữu, cha mẹ và ca ca của con bị cảnh sát bắt rồi, nhà đại cữu cũng vậy. Người mau nghĩ cách cứu họ ra đi!" Nàng còn tưởng tiểu cữu này vẫn là tiểu cữu trước kia, ngây ngô nhiều tiền lại cưng chiều nàng. Nàng nghĩ chỉ cần nàng mở miệng nói, Nam Thần sẽ rất lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời nàng, cứu cha mẹ và đại cữu cả nhà ra khỏi lao tù.

 

Nhưng nàng không ngờ đầu dây bên kia, giọng nói của Nam Thần lạnh lẽo đến mức như rớt băng: "Dung Dung, tiểu cữu ta cũng chỉ là một dân thường, không có năng lực lớn đến vậy để cứu cha mẹ con ra khỏi tay cảnh sát. Con vẫn nên nghĩ cách khác đi!"

 

"Tiểu cữu...!" Phương Dung Dung còn chưa kịp nói hết lời, Nam Thần đã cúp điện thoại, đặt di động sang một bên tiếp tục vùi đầu vào công việc. Giờ đây y có đủ vợ con, sự nghiệp vững chắc, bất kỳ ai cũng đừng hòng đến hãm hại, phá hoại gia đình y!

 

Thoáng chốc ba năm trôi qua. Trong ba năm này, Nam Thần đã đưa sự nghiệp của y lên thêm vài tầm cao mới, tên y hiên ngang đã lọt vào top hai mươi trên bảng xếp hạng tài sản người giàu quốc tế! Trong ba năm này, Nam Chiêu Chiêu tuy nhiệm vụ học hành rất nặng nề, nhưng dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Đổng phu nhân, chiều cao của nàng tựa như măng mọc sau mưa, phát triển nhanh chóng. Mười sáu tuổi đã cao một mét sáu mươi lăm. Đương nhiên thành tích học tập cũng không làm người ta thất vọng, thi chuyển cấp đạt top mười toàn trường.