“Tiểu Ngũ, không gian này vẫn còn quá nhỏ. Hiện tại muội không thấy có vấn đề gì, nhưng đợi sau này tu vi muội đề thăng sẽ cảm thấy bị ràng buộc. Vậy thì, Đại sư huynh ta đã đến đây, sẽ giúp muội luyện hóa không gian thêm một chút, cũng tránh để sau này muội lại tìm ta!” Nam Chiêu Chiêu cảm thấy không gian hải đảo của nàng đã đủ rộng lớn rồi, hai tòa hải đảo đều có diện tích đất liền ba bốn mươi cây số, đủ cho nàng dùng. Nhưng Đại sư huynh nói muốn giúp nàng luyện hóa, nàng tự nhiên cũng lén lút mừng thầm, “Đa tạ Đại sư huynh!” “Muội đó!”
Dứt lời, ánh sáng màu tử kim không ngừng tuôn ra từ tay Tần Quảng, sau đó tụ lại thành một khối cầu trên không trung. Khối cầu ánh sáng càng tụ càng lớn, lớn đến mức Nam Chiêu Chiêu ngẩng đầu không nhìn thấy điểm cuối. Sau đó, nàng thấy Tần Quảng đẩy tay ra bốn phía, khối cầu ánh sáng cũng theo đó mà tản ra. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, không gian hải đảo cũng theo đó mà chấn động và vặn vẹo. Đợi mọi thứ trở lại bình yên, Nam Chiêu Chiêu tưởng rằng mọi chuyện đã xong xuôi, nào ngờ, trong khoảnh khắc, ánh sáng màu tử kim từ bốn phương tám hướng tụ lại, thẳng tắp lao thẳng vào não Nam Chiêu Chiêu.
Nam Chiêu Chiêu đứng ngẩn ra tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng, sau đó hai mắt trợn ngược, ngất lịm! Tần Quảng bất lực lắc đầu, “Để muội không tu luyện đàng hoàng, chút linh lực này cũng chịu không nổi, muội bảo ta phải nói muội thế nào đây!”
Tần Quảng thở dài một tiếng, đành phải lại bắt đầu phụ trợ Nam Chiêu Chiêu điều tức hấp thu cỗ linh lực này!
Khi Nam Chiêu Chiêu tỉnh lại lần nữa, nàng đã ra khỏi không gian và nằm trên giường của mình. Vịn lấy cái đầu vẫn còn hơi trướng đau, nàng chậm rãi ngồi dậy. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng nhớ lại mọi chuyện trước khi ngất xỉu, “Tần Quảng, ngươi được lắm!”
Nàng từ trong Thạch Hải không gian lấy ra Như Ý Kính, bấm vào biểu tượng liên lạc của Tần Quảng rồi gọi đi. Không lâu sau, cuộc gọi video được kết nối, đối diện truyền đến một giọng nam trầm ấm, từ tính vô cùng dễ nghe, “Muội tỉnh rồi à?”
Nam Chiêu Chiêu giống như một con mèo hoang nhỏ bị chọc tức, nàng nghiêm giọng chất vấn, “Tần Quảng, ngươi ám toán ta, ta muốn đến chỗ sư phụ cáo trạng ngươi!” “Muội có muốn xem không gian của mình trước rồi hẵng quyết định có đi chỗ sư phụ cáo trạng hay không!”
Nghe vậy, Nam Chiêu Chiêu thật sự nội thị không gian hải đảo một chút. Nhưng không xem thì không biết, vừa xem xong thì thật sự khiến nàng giật nảy mình. Thì ra, tổng diện tích đất liền của hai hòn đảo trong không gian cộng lại chỉ khoảng bảy tám mươi cây số, hơn nữa đa phần là rừng cây và rạn đá. Chỉ có khu nghỉ dưỡng trên đảo mà cha mẹ nàng tặng là có địa thế tốt hơn một chút, còn có mấy chục mẫu đất có thể canh tác.
Mèo Dịch Truyện
Hiện tại, toàn bộ không gian hải đảo đã khuếch đại lên gấp ngàn vạn lần cũng không quá lời. Lúc này, hải đảo đã không còn thích hợp để gọi là hải đảo nữa, mà là đại lục. Diện tích đại lục dự đoán có vài triệu cây số, trên đó còn rất nhiều núi non, sông ngòi, hồ nước. Đất đen màu mỡ có thể dùng để canh tác càng được mở rộng đến mức nhìn một cái không thấy điểm cuối.
Điều khiến nàng càng thêm kinh hỉ chính là tất cả những điều này đều có thể chịu sự khống chế của ý thức nàng. Nói cách khác, chỉ cần nàng muốn, vạn vật trong không gian hải đảo đều có thể bị ý niệm của nàng thao túng, nàng muốn ra sao liền ra sao.
Nam Chiêu Chiêu nhất thời hứng khởi, còn cố ý dùng ý niệm đi vào biển lớn bắt một con tôm hùm nặng ba bốn cân. Khi con tôm hùm xuất hiện trong tay nàng, nó vẫn còn giữ tư thế bơi lội! “Oa! Đại sư huynh ngươi quá lợi hại!” “Không đi chỗ sư phụ cáo trạng ta nữa à?” “Hì hì, không rồi không rồi, sư huynh, tạ ơn ngươi nha!”
“Muội đó! Thôi được, mấy chục năm này cứ coi như cho muội nghỉ phép rồi. Đợi muội đưa hai phàm nhân kia đi rồi thì phải lập tức về Địa phủ làm việc. Bằng không, ta liền chỉ có thể dùng thủ đoạn đưa muội đến tu chân thế giới, để muội đi cùng những kẻ tu luyện điên cuồng kia tranh đoạt tài nguyên!”
Nam Chiêu Chiêu giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm lên làm động tác OK rồi nói, “Biết rồi, ta nhất định nghe theo Đại sư huynh an bài!” “Tính muội thức thời, cúp đây!” Tần Quảng nói cúp là cúp, không hề dây dưa!
Nhớ tới vấn đề thiên tai cực đoan mà Đại sư huynh đã nói trước đó, Nam Chiêu Chiêu còn muốn cẩn thận dò hỏi thêm, ai ngờ người kia lại cúp máy nhanh đến thế.
Thôi vậy, cúp thì cúp đi, nàng lẩm bẩm trong miệng. Cực đoan thiên tai? Hơn nữa lại là thiên tai cực đoan do con người tạo ra. Đại sư huynh đã nói không để bản thân nhúng tay can thiệp vào quỹ đạo vận hành của thế giới này, vậy ta cũng chỉ có thể tận lực bảo vệ người nhà thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quay trở lại phòng khách, Nam Chiêu Chiêu lúc này mới phát hiện, những người hầu và quản gia trong nhà đã bị Đại sư huynh Tần Quảng định thân, lúc này còn chưa được giải. Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm lên búng một cái, mọi người lúc này mới như tỉnh cơn mơ.
Nam Chiêu Chiêu như không có chuyện gì xảy ra, hỏi, “Quản gia, cha mẹ ta khi nào về vậy?” Người quản gia được gọi tên còn hơi mơ màng, nghe Nam Chiêu Chiêu hỏi vậy, lão vội vàng trả lời, “Tiểu thư, tiên sinh và thái thái khi ra ngoài đã nói, họ đi dự tiệc thương mại, có lẽ phải đến tám chín giờ mới về. Dặn tiểu thư nếu đói thì cứ ăn tối trước, không cần đợi họ!”
Nam Chiêu Chiêu gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Ba năm nay, việc làm ăn của cha nàng như được hồng vận đương đầu, tốt đến mức khó tin. Giá trị tài sản ròng càng chen chân vào top mười bảng xếp hạng người giàu toàn cầu. Mới hơn năm mươi tuổi, đã có hàng nghìn vạn tỷ tài sản. Vấn đề là cha nàng còn rất đẹp trai, thử hỏi có người phụ nữ nào thấy người đàn ông như vậy mà không muốn tiếp cận đâu chứ? Thế nên, phu nhân Đổng bị Nam Thần kéo đi dự đủ loại yến tiệc, chỉ vì muốn đỡ bớt những mối "đào hoa" cho mình. Mà dù vậy, vẫn có không ít kẻ không có mắt cứ muốn bám víu lấy!
Nam Chiêu Chiêu tắt TV, đứng dậy chuẩn bị về phòng. Nàng dặn dò quản gia, “Cơm tối xong rồi gọi ta. Đúng rồi, trong tủ lạnh có một con tôm hùm lớn, bảo đầu bếp làm đi, tối nay ta muốn ăn tôm Tị Phong Đường!” Quản gia cúi đầu đáp vâng!
Về đến phòng ngủ, Nam Chiêu Chiêu lấy điện thoại ra, bấm vào một nhóm chat tên là "Hoạn Nạn Cùng Cộng". Trong đó tính cả nàng thì có mười hai người, tin nhắn trong nhóm đã là "99+". Nam Chiêu Chiêu cũng lười lật lên trên, bấm vào chủ đề mà họ đang thảo luận. Hoắc Lăng Hoa nói, “Trâu bò dê cừu nhà ta đều bị c.h.ế.t nóng hết rồi, tổn thất nặng nề, cha mẹ ta đang phơi thịt bò khô!”
Nam Chiêu Chiêu gửi một câu, “Thảm đến thế sao?” Phùng Tuệ Tuệ nói, “Chiêu Chiêu, muội cuối cùng cũng đã lên mạng rồi!”
Phùng Tuệ Tuệ chính là người đã từng nói mất tích trước đây. Sau này, nhờ sự giúp đỡ của Nam Chiêu Chiêu, nàng đã được tìm thấy. Sự thật là nàng đã bị người nhà bán cho kẻ cầm đầu sòng bạc với giá hai trăm ngàn tệ. Hiện giờ, Phùng Tuệ Tuệ đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình kia, một mình đi làm ở nơi khác để tự nuôi sống bản thân. Đương nhiên, việc nàng có thể thoát thân thuận lợi như vậy không thể tách rời sự giúp đỡ của Nam Chiêu Chiêu!
“Ừm, các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Sôi nổi như vậy!”
Nhạc Dương Dương nói, “Chúng ta đang nói chuyện thời tiết nắng nóng. Nóng quá, chỗ chúng ta đã vượt quá bốn mươi độ rồi, ao cá trong nhà sắp khô cạn hết, cá cũng sắp c.h.ế.t hết rồi!”
Hoắc Lăng Hoa nói, “Chỗ chúng ta cũng vậy, vật nuôi trong nhà đã c.h.ế.t nóng quá nửa, tổn thất nặng nề quá!”
Nhớ tới thiên tai cực đoan mà Đại sư huynh đã nói trước đó, Nam Chiêu Chiêu vẫn nhắc nhở, “Các ngươi đều chuẩn bị thêm lương thực vật tư đi, thời tiết tương lai còn sẽ tiếp tục cực đoan!”
Nam Chiêu Chiêu thầm nghĩ, ta cũng không có nhúng tay vào quỹ đạo vận hành của thế giới này, ta chỉ là không muốn bạn bè tốt của ta phải chịu khổ chịu nạn!
Thượng Quan Hằng lúc này xuất hiện hỏi, “Chiêu Chiêu, muội có biết chuyện gì không?”
Nam Chiêu Chiêu không tiện nói nhiều, nói nhiều sợ sẽ bị Thiên Đạo phát giác. Nàng nói, “Là giác quan thứ sáu của ta đi, tóm lại mọi người nhất định phải làm tốt chuẩn bị!”