Nam Tuệ Phương vừa sinh con xong, thân thể chưa hồi phục lại, thêm vào đó là thời gian dài bôn ba mệt mỏi, nên đến nhà Nam viên ngoại chưa được mấy ngày thì nàng đã không qua khỏi. Nam viên ngoại đã mời rất nhiều đại phu đến chữa trị nhưng vô ích, cuối cùng nàng vẫn lìa đời. Trước lúc lâm chung, nàng căn dặn Nam viên ngoại hãy nuôi nấng con trai nàng thật tốt, không cần cho nó một cuộc sống giàu sang phú quý, cũng không cần nó lớn lên phải thi cử công danh lợi lộc gì, chỉ cần đứa bé có thể lớn lên bình an vui vẻ, dù cho tầm thường vô năng cũng chẳng sao. Bởi vậy, Nam viên ngoại đã chi tiền phụng dưỡng, để Tống Đại Sơn mang đứa bé về nuôi nấng, trẻ con nhà nông lớn lên thì cũng chẳng làm nên trò trống gì, quan trọng nhất là đừng để người trong triều đình tìm được, quả là nhất cử lưỡng tiện.
Trở lại hiện tại, Thượng Quan Sóc suy nghĩ kỹ lưỡng về phân tích của Thượng Quan Uyên, cảm thấy chỉ có như vậy mới hợp lý, tiền triều hoàng tử mới có cơ hội lưu lạc bên ngoài! Thượng Quan Uyên rốt cuộc là người từng trải qua sóng gió lớn, nhìn nhận sự việc tinh tường, đối với xu hướng phát triển của sự việc cũng có kiến giải sâu sắc. Chàng từ một tiểu quan cửu phẩm ở Quốc Tử Giám chính học mà bắt đầu leo lên, một đường vượt mọi chông gai, dùng hai mươi năm thời gian, thăng lên chức Hữu Bố Chính Sứ, một đại thần tòng nhị phẩm. Kinh nghiệm và trí tuệ của chàng không phải người thường có thể sánh kịp, tuy nói phụ thân chàng là Hoàng Thái Phó hai triều, ngày thường cũng đã cho chàng không ít gợi mở và chỉ điểm, nhưng chàng cũng là thực sự dựa vào năng lực của bản thân mới leo lên được vị trí tòng nhị phẩm cao quý đó. Chỉ đáng tiếc, Hoàng thượng đã tin lầm gian thần, vu cáo bọn họ vẫn còn hoài niệm chủ cũ, trên triều đình, Hoàng thượng trong cơn giận dữ, lập tức hạ lệnh tước bỏ quan chức của chàng, giáng toàn bộ gia tộc Thái Phó xuống làm thứ dân, lưu đày đến Bắc Cảnh đất đai cằn cỗi lạnh lẽo, con cháu đời sau không được chiêu an nhập kinh, đời đời kiếp kiếp. Chẳng qua Hoàng thượng đối với Thái Phó ít nhiều còn giữ một phần tình thầy trò, nên đã không phái người đến tịch thu tài sản.
Tam thúc Thượng Quan Hồng hỏi: "Vậy chúng ta có nên đi nói cho hắn biết thân phận của hắn không?" "Không được, chuyện này vẫn chỉ là suy đoán của chúng ta, ta sẽ cho người đi điều tra ra sự thật. Trước đó, không ảnh hưởng đến việc chúng ta kết giao với hắn. Tam thúc, và mấy người các ngươi nữa, tất cả hãy ghi nhớ kỹ, thân phận hiện tại của chúng ta là những kẻ bị lưu đày đến đây, đều phải khiêm tốn làm người, thận trọng làm việc!" Mấy người đàn ông trong nhà đồng thanh đáp vâng. Thượng Quan Sóc ho khan hai tiếng, tán đồng nói: "Huynh trưởng các ngươi nói không sai, nếu hắn thật sự là tiền triều hoàng tử, vậy đây chính là thiên ý, thiên ý không thể trái. Gia tộc Thượng Quan ta có lỗi với tiền triều Hoàng đế, cũng đã đến lúc báo đáp tiên đế rồi!" "Vâng, nhi tử xin ghi nhớ lời dạy của phụ thân!" Mấy người con trai lại đồng thanh đáp lại.
Nói xong chính sự, Thượng Quan Sóc sờ tấm đá dưới m.ô.n.g hỏi: "Người ở đây, đều ngủ trên những tảng đá thế này sao?" Thượng Quan Uyên đáp: "Trước kia từng nghe người ta nói, người ở Bắc Cảnh này đều ngủ trên chiếu cỏ. Còn ngủ trên tấm đá này..., ta cũng không rõ lắm. Phụ thân, người cứ nghỉ ngơi trước đi, nhi tử sẽ đi hỏi thôn trưởng." Lò sưởi là sản phẩm tri thức mà Nam Thần mang từ hiện đại đến, cho dù người nhà họ Thượng Quan có kiến thức uyên thâm đến mấy, họ cũng không biết tấm giường đá này dùng như thế nào!
Về phần nữ quyến, vợ của Thượng Quan Uyên là Lưu thị dẫn theo hai em dâu Mã thị và Trang thị đi sắp xếp chỗ ở cho người hầu. Nơi đây không như kinh thành, sống trong phủ đệ bốn tiến sân, chia thành ngoại viện và nội viện, đàn ông bên ngoài không được vào nội viện, phụ nữ trong nội viện cũng không thể tùy ý ra ngoài gặp đàn ông lạ. Đến đây thì khác rồi, ra khỏi cửa nhà là đường lớn, người trong thôn qua lại tấp nập, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại gặp, căn bản không có những quy củ rườm rà đó. Nhà cửa ở đây cũng trông giống nhau cả, nên ai cũng chẳng cần phải ganh tỵ ai. Còn về việc ngươi tích cóp được bao nhiêu tiền riêng, nếu ngươi không mang ra khoe khoang với người khác thì người khác cũng sẽ không biết, không biết thì sẽ không có sự so bì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Năm mươi căn nhà, nhà họ Thượng Quan chia như sau: tiểu thư và công tử dòng đích mỗi hai người ở một căn, tiểu thư và công tử dòng thứ mỗi bốn người ở một căn, công tử đã thành thân thì vợ chồng hai người ở một căn. Còn nha hoàn thân cận và tiểu tư thì do chủ nhân tự mình sắp xếp. Những nha hoàn tạp vụ, bà tử, hộ viện trông nhà, đầu bếp nấu cơm và người làm công lặt vặt còn lại, thì chia ra nam nữ riêng biệt, hai mươi người một gian lớn, một gian lớn có bốn phòng, mỗi phòng năm người. Nhà họ Thượng Quan, riêng người hầu đã gần một trăm hai mươi người, chia ra như vậy chỉ còn dư tám căn nhà. Tám căn nhà này cũng không để trống, họ dọn dẹp hai căn dùng làm khách phòng, hai căn dùng cho đàn ông trong nhà đọc sách học tập, số còn lại dùng làm kho lương. Tóm lại, năm mươi căn nhà đều được sắp xếp kín mít. Bởi vậy mới nói, Hoàng thượng hiện tại đối đãi với gia đình họ ưu ái biết bao, tuy nói cả phủ trên dưới đều bị bãi chức, nhưng lại không phái người đến tịch thu gia sản của họ, còn cho phép họ bán tất cả gia sản đổi thành ngân phiếu mang theo đến Bắc Cảnh, ngoài ra còn cho phép họ mang tất cả người hầu trong phủ kinh thành đến Bắc Cảnh để hầu hạ họ!
Mèo Dịch Truyện
Lão thái thái Lan thị từ trong trung quỹ chi ra một ngàn bảy trăm năm mươi lạng bạc, giao cho Thượng Quan Uyên để chàng trả tiền mua nhà. Nhà cửa ở đây rẻ, chưa đến hai ngàn lạng đã có thể mua được nhiều nhà như vậy, rất hời. Lão thái thái lấy tiền cũng không hề mềm lòng chút nào!
Nói đến nhà Nam Thần, Nam Thần ôm Tiểu Bảo dẫn theo Bạch Ngọc Thừa, chân còn theo sau Tiểu Thải Kê và Tiểu Nãi Miêu, không về nhà mà đi thẳng đến nông trang. Nam Chiêu Chiêu vừa đến nông trang liền chạy đến mách mẹ: “Mẫu thân, mẫu thân, con nói cho người nghe, hôm nay thằng nhóc nhà họ Ngụy lại muốn ức h.i.ế.p con, may mà đại tướng công của con lợi hại, đ.á.n.h cho Ngụy Hồng đứng không vững luôn!” Đổng thị đang họp toàn thể nhân viên, nghe thấy con gái chạy đến mách tội, cũng chẳng còn tâm trạng họp nữa, liền bảo đại tỷ Hoa nói thay mình vài câu, còn nàng thì ôm Tiểu Bảo sang một bên: “Sao vậy con, mấy thằng nhóc nhà họ Ngụy lại ức h.i.ế.p con à?” Nam Chiêu Chiêu cảm thấy mình có lý thì sợ gì ai, thế là kể lại chuyện mấy thằng nhóc nhà họ Ngụy muốn cướp Tiểu Thải của nàng đem đi nướng ăn một lần nữa: “Mẫu thân, người nói chúng nó có hư không chứ, Tiểu Thải đáng yêu, đáng yêu như vậy, đẹp như vậy, sao chúng nó lại có ý nghĩ muốn ăn thịt Tiểu Thải chứ?” Đổng thị tức giận không thôi, đặt Nam Chiêu Chiêu xuống đất, vỗ bàn giận dữ quát: “Ta đi tìm bọn chúng!” Nam Thần đi đến ôm lấy người vợ đang nổi cơn thịnh nộ: “Không cần nàng đi, nàng nghĩ có tướng công nàng ở đây, tướng công nàng sẽ để con cái chúng ta chịu thiệt thòi sao? Yên tâm đi, lần này Ngụy Đình sẽ không làm gì cả, chỉ đơn giản là răn dạy mấy đứa trẻ thôi!” “Ý chàng là gì?” “Không quản được thì không quản nữa thôi, lão nhị nhà họ Ngụy chẳng phải rất lợi hại sao, vậy thì cứ để bọn họ tự sống riêng!” “Phân gia à?” “Chắc chắn sẽ là kết quả này!”
Đúng như Nam Thần dự đoán, nhà họ Ngụy đã náo loạn. Lão thái thái Ngụy vỗ đùi vừa khóc vừa mắng: “Lão đầu tử, sao ông lại không mang cả ta đi luôn chứ, mang ta đi rồi thì cũng không cần phải nhìn hai anh em chúng nó, trước mặt lão thái bà ta mà náo loạn đòi phân gia chứ!” Ngụy Đình vội vàng nói: “Nương, người làm gì vậy! Phân gia đâu phải là sau này không qua lại nữa, người làm vậy không phải là để người ngoài chê cười gia đình chúng ta sao?” “Ngươi còn biết sợ bị chê cười sao, lão nương ta còn chưa c.h.ế.t mà ngươi đã muốn tách gia đình đệ đệ ngươi ra, không phải là muốn người khác chọc lưng ta sao?” Lão nhị Ngụy Thanh cũng nói: “Đại ca, huynh hà tất phải vậy chứ, trẻ con đ.á.n.h đ.ấ.m cãi vã là chuyện khó tránh, hơn nữa con cái nhà chúng ta đâu có làm gì cái thằng nhóc hoang dã kia đâu chứ!”