Trùng Sinh Nông Gia Có Không Gian

Chương 74



 

Nam Chiêu Chiêu không muốn nói thêm gì với Tống lão nhị nữa, nàng trèo lên lưng Lão Chu, căn dặn Lão Bạch: “Ta không muốn thấy hắn nữa, Tiểu Bạch, hãy ném hắn xuống đi!”

 

“Vâng!”

 

Mặc cho Tống lão nhị có chạy trốn thế nào, Lão Bạch chỉ cần một cú vồ đã chặn đứng đường đi của hắn, rồi như đá bóng, không chút do dự mà đá Tống lão nhị thẳng vào thiên khanh!

 

Xong xuôi, Lão Bạch lại biến trở về thành một chú mèo con đáng yêu, nhảy vào lòng Nam Chiêu Chiêu. Nam Chiêu Chiêu ôm mèo con nấp mình trong lông vũ của Lão Chu, quay về thôn Hướng Dương cách đó trăm dặm.

 

Sáng sớm hôm sau, Tống Đại Nha khóc lóc quỳ gối trước mặt phu thê Nam Thần, nói rằng cả nhà đều đã biến mất, trong nhà chỉ còn lại mỗi nàng ta.

 

Nam Thần khẽ cau mày: “Chuyện này là sao?”

 

Nói Ngô thị và Trương thị đi lạc thì không lạ, bởi cả hai thím đều đã phát điên, người mắc bệnh điên thì ai cũng không thể kiểm soát được, nhưng ông bà già nhà họ Tống, cùng Tống lão đại, Tống lão nhị và mấy đứa con trai cũng đột nhiên biến mất thì thật khó hiểu!

 

Nam Thần lập tức căn dặn: “Ngọc Thừa, ngươi đến nhà thôn trưởng một chuyến, gọi thôn trưởng đến đây, nói là ta có việc tìm ông ấy!”

 

Không phải Nam Thần quan tâm đến sống c.h.ế.t của nhà họ Tống đến mức nào, mà là chuyện này nếu không xử lý ổn thỏa, sẽ liên lụy đến hắn, nói hắn vong ân bội nghĩa, lòng dạ hẹp hòi không dung người, đến lúc đó những lời lẽ như sói như hổ sẽ đổ ập xuống đầu họ!

Mèo Dịch Truyện

 

“Vâng!” Bạch Ngọc Thừa nhanh chóng chạy đến nhà thôn trưởng gọi thôn trưởng đến.

 

Thôn trưởng nhanh chóng đến nơi, sau khi biết rõ ngọn ngành, cũng cảm thấy sự việc rất nghiêm trọng, ngày hôm trước mất tích hai người, ngày hôm sau mất tích chín người, tổng cộng mười một người, bỗng dưng biến mất, thật là đáng sợ! “Thế này đi, ông và ta mỗi người dẫn một nhóm, ta từ chân núi phía Tây và vùng núi thấp tìm về phía Nam, ông dẫn một nhóm từ núi Tây tìm về phía Bắc, chúng ta sẽ hội hợp ở chân núi phía Đông.”

 

“Được!” Nam Thần đáp lời rồi không trì hoãn thêm nữa, vội vàng đi ra tổ chức nhân lực.

 

Để lại Tống Đại Nha vẫn quỳ trên đất, Đổng thị bảo Tống Đại Nha đứng dậy, đừng quỳ nữa, có lẽ lát nữa sẽ tìm thấy thôi!

 

Thực ra trong lòng Tống Đại Nha, nàng không mong nhà họ Tống được tìm thấy. Nếu họ đều không quay về, chỉ còn lại một mình nàng, Nam Thần nhất định sẽ thu nhận nàng, như vậy, nàng sẽ được sống những ngày tốt đẹp bên cạnh Tam thúc và Tam thẩm.

 

Nam Chiêu Chiêu nhìn bóng lưng phụ thân và thôn trưởng rời đi, có chút ưu sầu. Nàng đây là bị người ta đổ lỗi sao? Tiểu Bạch rõ ràng chỉ bắt Tống Đại Sơn phụ tử ba người, những người khác đâu có bắt, tại sao Tống lão thái thái và mấy tên tiểu tử thối kia cũng mất tích rồi?

 

Chuyện này phải kể từ nửa đêm hôm qua. Thông thường người già ngủ nông, sau khi Bạch Hổ bắt đi ba người đàn ông nhà họ Tống, Tống lão thái thái mơ hồ nghe thấy một chút tiếng động. Sờ sờ thấy lão già nằm bên cạnh không còn, bà ta còn tưởng là Tống Đại Sơn đi nhà xí, nên cũng không quá để ý. Nhưng một lúc lâu sau, lão thái thái chờ mãi không thấy Tống Đại Sơn quay lại, liền lo lắng Tống Đại Sơn có chuyện gì bất trắc, bèn khoác áo xuống giường muốn đi xem. Kết quả ra đến ngoài nhà xí gọi mấy tiếng cũng không thấy ai đáp lời, lão thái thái liền đẩy cửa vào xem, dưới ánh đèn dầu, bà ta thấy nhà xí trống không.

 

Vì nhà xí không có người, lão thái thái liền cho rằng lão già đã đến phòng con trai nào đó ngủ, nghĩ bụng đi hỏi xem tại sao không về phòng ngủ. Khi bà ta đẩy cửa phòng hai đứa con trai, phát hiện hai đứa con trai cũng không có trong phòng. Lần này lão thái thái có chút hoảng loạn, bà ta lại đến căn phòng trong cùng, nơi mấy đứa cháu trai ở. Sau khi phát hiện Tống Đại Sơn và hai đứa con trai cũng mất tích, lão thái thái liền gọi mấy đứa cháu trai dậy, bảo chúng rằng thôn này không thể ở lại được nữa, cha và ông nội của chúng đã biến mất.

 

Mấy đứa trẻ nhỏ đứa thì hoảng loạn, đứa thì sợ hãi. Mẫu thân đột nhiên mất tích, chúng còn chưa quá sợ hãi, dù sao các nàng cũng đã phát điên rồi. Nhưng cha và ông nội của chúng lại rất tỉnh táo bình thường, tại sao họ cũng có thể mất tích chứ!

 

Lão thái thái căn dặn tất cả các cháu: “Các ngươi mau mau thu dọn đồ đạc, mang theo tất cả khẩu lương, chúng ta đi ngay trong đêm, không thể ở lại đây được nữa, nếu cứ ở lại thì chúng ta ai cũng không sống nổi!”

 

Đại nhi tử của Tống lão đại hỏi: “Nãi nãi, chúng ta đi tìm Tam thúc đi, Tam thúc nhất định sẽ giúp chúng ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Hắn chính là đồ bạc bẽo, nếu thật sự có thể giúp chúng ta, thì đã không thờ ơ khi chúng ta hết lần này đến lần khác cầu xin hắn rồi. Chúng ta không thể trông cậy vào hắn, chúng ta phải đi ngay lập tức!”

 

Tiểu nhi tử của Tống lão nhị bị dọa đến mức khóc ré lên, lão thái thái lập tức quát mắng: “Câm miệng! Bây giờ không phải lúc để khóc. Các ngươi nếu không muốn đi thì cứ ở lại chờ c.h.ế.t đi!”

 

Tống lão thái thái vừa mắng người vừa thu dọn đồ đạc. May mắn là trước khi trời tối, Tần Uyển Nhi đã cho người mang đến cho họ mấy chục cân gạo. Có số gạo này, họ có thể cầm cự được mấy ngày!

 

Mấy đứa con trai ai cũng không muốn bị bỏ lại, hai đứa lớn phụ trách cõng lương thực và hành lý, đứa nhỏ thì phụ trách dìu lão thái thái, bỏ lại Tống Đại Nha đang ngủ trong bếp mà không ai nhớ đến nàng.

 

Đúng lúc tất cả đàn ông trong làng đều được thôn trưởng gọi đi tìm người nhà họ Tống, lão thái thái nhà họ Quách đã gọi thôn trưởng và Nam Thần lại nói: “Đêm qua nửa đêm, ta dậy đi nhà xí, nghe thấy có tiếng người đi lại trên đường ngoài sân. Ta cũng tò mò, liền đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài. Không nhìn rõ lắm là ai, nhưng có một thằng nhóc con hỏi: ‘Nãi nãi, chúng ta đi đâu vậy ạ?’”

 

Nam Thần thấy lão thái thái họ Quách không nói tiếp, liền hỏi: “Sau đó thì sao?”

 

Lão thái thái họ Quách nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Hết rồi, không có ai trả lời câu hỏi của thằng nhóc đó, sau đó họ đi xa dần, ta cũng không để ý, đi nhà xí xong thì tiếp tục về ngủ. Sáng nay dậy còn tưởng là mình nằm mơ chứ!”

 

Nam Thần hỏi thôn trưởng: “Chúng ta còn tìm nữa không?”

 

Thôn trưởng suy ngẫm một lát rồi nói: “Cứ tìm thử xem sao, nếu thật sự không tìm thấy, chúng ta coi như đã đi tuần tra làng vậy!”

 

Tìm thì chắc chắn không tìm thấy được rồi. Ngày tuyết lớn thế này, ra ngoài đi một vòng thôi cũng đã lạnh cóng người. Từng người một chưa đợi thôn trưởng nói gì đã vội vàng về nhà sưởi ấm.

 

Còn lại Nam Thần và thôn trưởng, Nam Thần nói: “Xem ra, nhà họ Tống đã rời đi vào nửa đêm, đứa nha đầu kia chắc họ cũng không cần nữa rồi. Trước tiên hãy đến nhà ta, bàn bạc xem nên làm gì với đứa nha đầu đó.”

 

Thôn trưởng đáp: “Được!”

 

Đổng thị thấy người trở về, liền đi ra giúp họ phủi sạch tuyết đọng trên người: “Thế nào rồi, tìm thấy không?”

 

Nam Thần lắc đầu: “Không!”

 

“Vậy, Đại Nha phải làm sao?”

 

Thôn trưởng nhìn cô bé đáng thương đang co ro trong góc, hỏi: “Nam Thần, lý ra lời này ta không nên nói, nhưng nếu để đứa nha đầu này sống một mình, e rằng không chống chọi nổi qua mùa đông này. Ta biết ngươi và nhà họ Tống đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng ngươi có thể nhìn vào tình nghĩa từng là người một nhà, mà thu nhận đứa nha đầu này không? Dù sao nàng cũng là một mạng người, không thể thực sự trơ mắt nhìn nàng một mình c.h.ế.t cóng đói khát được!”

 

Nam Thần nhìn Đổng thị hỏi: “Phu nhân, nàng nói sao?”

 

Đổng thị còn có thể nói gì nữa, nha đầu này trước đây cũng thường ỷ mình là cháu ruột nhà họ Tống mà không ít lần ức h.i.ế.p Tiểu Bảo nhà nàng, nhưng giờ nếu nói thật sự đuổi nàng đi, trơ mắt nhìn nàng c.h.ế.t cóng c.h.ế.t đói, nàng lại không đành lòng.

 

Con người ta thật đáng cười. Khi yếu đuối thì luôn nghĩ cách làm sao để trở nên mạnh mẽ, để rồi đạp những kẻ từng ức h.i.ế.p mình dưới chân. Nhưng nếu thật sự trở nên mạnh mẽ rồi, quay đầu nhìn lại, sẽ thấy những kẻ đó chẳng còn đáng để mình hao tâm tổn sức mà đàn áp nữa!