Nam Thần lại chẳng mấy bận tâm, "Ta đâu phải bạc trắng, há có thể khiến tất cả mọi người đều yêu thích ta?"
Nam Diệp hỏi, "Cha, Thượng Quan lão tiên sinh gọi cha đến nhà hắn làm gì vậy?"
Nam Thần không biết nên nói chuyện này thế nào, hai nhi tử của hắn vốn chẳng phải hài tử thực sự, nên những chuyện thần tiên quỷ quái có lẽ chúng đều không tin.
Nam Thần sắp xếp lại lời lẽ rồi nói, "Gia đình họ Thượng Quan nhận được tin tức, rằng có một nơi cách chúng ta mấy vạn dặm xa, gọi là Huyền Chân Đại Lục. Mùng ba tháng ba tới, ở phủ thành sẽ tổ chức đại hội chiêu mộ, khi ấy tất cả mọi người đều có thể đến thử!"
Đổng phu nhân hỏi, "Huyền Chân Đại Lục, đó là nơi nào vậy?"
"Nghe nói đó là nơi có thể tu tiên, nơi ấy có linh khí, người sống ở đó dù là kẻ không chút tư chất tu luyện cũng có thể sống đến hai trăm tuổi!"
"Tu tiên? Có phải giống như trên màn ảnh tivi diễn, có thể lên trời độn thổ, phất nhẹ phất trần là muốn biến gì ra nấy, là loại thần tiên như vậy sao?" Đổng phu nhân trong lòng kích động, cũng không rõ đây có phải là thật hay không.
Nam Thần suy nghĩ một lát, gật đầu đáp, "Chắc là vậy. Nghe Thượng Quan lão tiên sinh nói, có thể đến Huyền Chân Đại Lục sinh sống là điều mà tất cả phàm nhân đều hướng về."
"Vậy hắn tìm chàng qua đó, là để bàn chuyện cùng nhau đến Huyền Chân Đại Lục sao? Nhưng mà sản nghiệp nhà chúng ta thì sao, chàng không phải nói sang năm sẽ mở chi nhánh sao? Cả nông trang của thiếp nữa, việc kinh doanh tốt như vậy, thiếp thực sự không nỡ bỏ."
"Đúng vậy, nên ta chưa vội đồng ý, mà quay về đây bàn bạc với nàng xem sao!"
Cả nhà đang vì chuyện này mà lo lắng, nào ngờ Nam viên ngoại lại tìm đến tận cửa. Ý của hắn là, Huyền Chân Đại Lục ba trăm năm mới mở ra chiêu mộ thành viên mới một lần, cơ hội ngàn vàng, bỏ lỡ thì phải đợi thêm ba trăm năm nữa, bởi vậy dù thế nào cũng phải đi thử một phen.
Nam viên ngoại từ trong lòng lấy ra một tờ cáo thị, trên đó ghi rõ tất cả các điều kiện và yêu cầu chiêu mộ đệ tử. Nam Thần hỏi, "Đây là gì vậy?"
"Là cáo thị đó, mỗi trấn mỗi huyện đều có dán. Ta sai người xé một tờ về, các ngươi xem, điều kiện và yêu cầu chiêu mộ đều ghi rõ ràng rành mạch trên đó!"
Yêu cầu thứ nhất chính là, người đến ứng tuyển phải là đồng nam đồng nữ từ ba đến mười ba tuổi.
Thứ hai, người trắc linh căn thông qua sẽ phải trải qua ba kỳ khảo hạch. Người thông qua khảo hạch có thể đi một mình, hoặc có thể dẫn theo người nhà, cùng nhau đến Huyền Chân Đại Lục.
Thứ ba, đường đến Huyền Chân Đại Lục xa xôi hiểm trở. Sẽ có người dẫn đường, nhưng không ai được ra tay giúp đỡ bất cứ ai. Một khi đã khởi hành sẽ không dừng lại nữa, đến lúc đó sống c.h.ế.t có số, phú quý tại trời, tất cả đều tùy vào thiên mệnh của mỗi người.
Ngoài ra, Huyền Chân Đại Lục tiêu phí cao, vật tư đắt đỏ. Nếu không có đủ tài lực, dù có đến được Huyền Chân Đại Lục cũng khó mà sống lâu. Khuyên các vị hãy lượng sức mà làm!
12. Những điều ghi trên cáo thị, nhà họ Nam thì lại không mấy lo lắng, bởi vì họ có bí mật pháp bảo.
Đổng phu nhân hỏi, "Đường cữu, khi nào các vị khởi hành vậy?"
"Ba ngày sau, ta phải về chuẩn bị một chút. Các ngươi chuẩn bị xong thì đến Hồng Lương huyện, chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát!"
"Đến lúc đó, có thể cả nhà họ Thượng Quan cũng sẽ đi cùng!"
"Nhà họ Thượng Quan, là nhà họ Thượng Quan từ kinh thành tới sao?"
"Đúng vậy!"
"Đã rõ, vậy ngày mai ta sẽ dẫn người đến chỗ đường cữu, cùng các vị lên đường!"
Nam Thần gật đầu đồng ý, "À phải rồi, lúc đường cữu về thì sai người mua giúp ta hai con trâu còn trẻ và khỏe mạnh, cùng với một chiếc xe bò, tốt nhất là loại có mái che!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đã rõ, ta về sẽ sai người đi mua ngay, ngày mai sẽ mang đến cho ngươi!" Bàn bạc xong, Nam viên ngoại liền vội vã quay về.
Chiều hôm đó, thôn trưởng cũng nhận được thông báo từ huyện. Hắn triệu tập tất cả dân làng lại, kể lại chuyện này cho mọi người nghe, "Các ngươi cứ cân nhắc cho kỹ, chưa nói đến việc hài tử có qua được khảo hạch hay không, chỉ riêng đoạn đường xa xôi ấy, liệu các ngươi có thể sống sót mà đi đến nơi chốn không? Hơn nữa, cáo thị cũng đã nói, điều kiện sống ở Huyền Chân Đại Lục, dù là người giàu có nhất nước ta mà đến đó, cũng chỉ miễn cưỡng được xem là một thường dân mà thôi!"
Mèo Dịch Truyện
Đa phần người làng Hướng Dương đều là dân nghèo khổ bình thường, nghe thôn trưởng nói vậy, họ đều nhao nhao bày tỏ, thà ở lại, an ổn sống hết đời này, còn hơn thiêu thân lao vào lửa mà bỏ mạng giữa đường.
Nam Thần tìm thôn trưởng, nói rằng nếu họ không trở về, xưởng xi măng sẽ giao lại cho làng, để dân làng tiếp tục có việc làm, có tiền kiếm!
Thôn trưởng vô cùng cảm kích, "Các ngươi nhất định phải bình an vô sự đến được Huyền Chân Đại Lục, thay cho người làng Hướng Dương chúng ta mà sống một cuộc đời thật huy hoàng!"
"Thôn trưởng, người, không đi sao?"
Triệu Vân Xuyên lắc đầu, "Không đi đâu. Trong nhà có người già, hài tử cũng đã quá mười ba tuổi cả rồi, đã không còn tư cách tham gia tuyển chọn nữa!"
Một bên khác, Đổng phu nhân bị ba người chị em tốt vây quanh giữa, Đổng phu nhân hỏi, "Các muội đều không đi sao?"
Cả ba đều lắc đầu nói không đi, Lão Trần nói, "Tam Lại nhà ta vốn không phải là loại người có thể tu tiên, cũng không phí công phu đó mà gây chuyện nữa!"
Đại Hoa trêu chọc nói, "Chủ yếu vẫn là không có tiền chứ gì? Muội nhìn muội xem, không tiền thì thôi, đừng nói Tam Lại nhà chúng ta t.h.ả.m hại như vậy, kỳ thực Tam Lại vẫn là một hài tử rất tốt đó!"
"Phải phải phải! Chỉ biết có vậy thôi, muội không thể cho ta chút thể diện sao?"
"Thể diện đáng giá mấy đồng bạc? Hơn nữa chúng ta cũng đâu có khác gì, có thể tại chỗ giữ được ấm no đã là tốt lắm rồi, làm gì còn sức lực mà nghĩ đến những chuyện đó!"
Đổng phu nhân nhìn Đại Vương, "Muội thì sao, nhà muội cũng không tính đi sao? Tiểu nhi tử nhà muội qua năm mới mười tuổi, không phải vừa vặn phù hợp điều kiện sao?"
Vương Lan lắc đầu, "Cha nó nói, ai cũng muốn đi, nhưng không phải ai cũng có điều kiện đó. Muội biết đấy, nhà chúng ta cũng nhờ nhà muội mà cuộc sống mới khá hơn một chút. Chưa nói đến việc đi Huyền Chân Đại Lục, chỉ riêng việc đến phủ thành thôi, chúng ta cũng không có đủ tiền bạc. Thà rằng không lãng phí tiền bạc trên đường, cứ ở nhà an ổn thì hơn! Hương Hương, nhà muội thì khác, nhà muội có điều kiện này, ta cũng tin rằng, mấy đứa con của muội nhất định sẽ được chọn, và vượt qua khảo hạch!"
Đổng phu nhân nói, "Có được chọn hay không, điều đó cũng tùy vào thiên ý. Nếu chúng ta thật sự được chọn, vậy thì nông trang ta sẽ giao lại cho ba muội. Số tiền kiếm được từ nông trang, ba muội cứ chia đều. Ba muội nhất định phải hòa thuận, cùng nhau kinh doanh nông trang của chúng ta cho tốt!"
Đại Hoa hỏi, "Muội thật sự muốn tặng nông trang cho ba chúng ta sao?"
Đổng phu nhân gật đầu, "Đúng vậy!"
"Vậy muội cứ đợi đi!" Nói xong, Đại Hoa liền chạy mất. Đổng phu nhân ở phía sau hỏi, "Đại Hoa, muội đi đâu vậy?"
"Ta đi mượn tiền cho muội!"
"Mượn tiền làm gì..." Chưa kịp đợi Đổng phu nhân nói hết câu hỏi, Đại Hoa đã chạy mất tăm.
Đại Vương và Trần Thị cũng lập tức đứng dậy rời đi.
"Các muội lại đi đâu nữa vậy?"
Vương Lan và Trần Thị đồng thanh nói, "Chúng ta cũng đi gom tiền!"
Đổng phu nhân kéo cũng không giữ được họ. Chẳng bao lâu sau, cả bọn cùng quay lại. Đại Hoa mang ra bốn trăm năm mươi lượng bạc, năm mươi lượng là tiền nàng tự tích góp hằng ngày, bốn trăm lượng còn lại là tiền nàng mượn từ thôn trưởng.