Trùng Sinh Nông Gia Có Không Gian

Chương 93



 

Ống quẹt lửa trong thế giới này, người bình thường đều không dùng nổi, nhà nào dùng được ống quẹt lửa thường là những nhà có điều kiện rất tốt. Mặc dù nhà Nam Bình giàu có, có thể mua được ống quẹt lửa, nhưng nhìn mãi thì vật ấy cũng chẳng có gì đặc biệt, bởi vậy hắn muốn xem thử vật mới lạ là chiếc bật lửa trong tay Nam Thần.

 

“Ta chỉ xem thôi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm hỏng đâu!”

 

Thật sự hết cách rồi, Nam Thần đành tỏ vẻ như không có chuyện gì, đưa chiếc bật lửa cho Nam Bình xem, “Cầm mà xem đi, vật này có gì mà lạ lẫm, ở Bắc Cảnh người ta, vật này chẳng đáng tiền đâu!”

 

Chiếc bật lửa làm bằng chất liệu nhựa trong suốt, đặt ở thế giới hiện đại quả thực chẳng đáng mấy tiền, hồi xưa năm hào một chiếc, giờ tăng giá rồi cũng chỉ bán một tệ mà thôi.

 

Nam Bình thử học theo Nam Thần, dùng ngón cái ấn nhẹ vào mặt màu đen, bên dưới có lò xo, chỉ nghe “tạch” một tiếng, ngọn lửa đã phụt ra từ lỗ tròn nhỏ của bật lửa!

 

“Chà, biểu ca, vật này của ngươi hay thật, tiện mang theo lại còn có thể lấy ra dùng liền. Biểu ca, cho ta mượn dùng một chút đi?”

 

Nam Thần thấy Nam Bình cứ ấn mãi ấn mãi, y cũng nhẫn nhịn mãi, nhẫn nhịn mãi, đến khi thực sự không nhịn nổi nữa mới lên tiếng ngăn cản, “Ngươi muốn mượn dùng thì được, nhưng đừng cứ ấn mãi như vậy. Ngươi thấy chất lỏng bên trong này không? Chất lỏng bên trong dùng hết rồi thì sẽ không bật ra lửa được nữa, bởi vậy, chiếc bật lửa này dùng một lần là sẽ hao hụt một lần đó!”

 

Nam Bình tỏ vẻ ngoan ngoãn, “Ồ ồ, vậy ta không ấn nữa. Đúng rồi, biểu ca, tối nay các ngươi ăn gì, ta có thể dẫn thê tử và nhi tử tới nhà các ngươi ăn chung không? Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ góp nguyên liệu.”

 

Nam Thần lập tức từ chối, “Thôi đi, chúng ta cứ ai ăn của nấy. Thê tử của ta nấu cơm không khéo, ngươi đừng trông mong vào thê tử của ta!”

 

“Ai! Được thôi, tự ai nấy ăn vậy! Biểu ca, ta đi đây!”

 

Vừa mới tiễn Nam Bình đi, bên kia, Tống Đại Nha lại ôm một thúng quần áo bẩn của Tần Uyển Nhi đi tới. Nàng ta vẻ mặt nhút nhát và sợ sệt hỏi, “Thúc, thẩm, tỷ tỷ nói muốn ta tìm một chỗ có nước để giặt quần áo bẩn của nàng, nhìn chừng sắp tối rồi, một mình ta sợ lắm, thúc có thể cho Tiểu Bảo đi cùng ta làm bạn, để nàng ấy đi cùng ta được không?”

 

Đổng Hương Hương đang bận làm cơm, không rảnh để ý tới nàng ta. Nam Thần khẽ nhíu mày, “Ngươi còn nhỏ như vậy, nàng ta sao lại để ngươi đi giặt quần áo chứ? Nhưng chuyện nhà các ngươi ta không xen vào được. Tiểu Bảo còn nhỏ, ta không yên tâm cũng sẽ không để Tiểu Bảo đi cùng ngươi. Chân ướt chân ráo tới đây, lỡ lạc mất thì sao!”

 

“Thúc, sẽ không đâu, ta sẽ trông nom nàng ấy thật kỹ. Ở đây ta chỉ quen mỗi thúc và thẩm, thúc cứ để Tiểu Bảo đi cùng ta đi!” Tống Đại Nha trong lòng hận không thôi, tại sao, tại sao cả nhà bọn họ đều có thể hạnh phúc bên nhau, còn ta thì chỉ có một mình cô độc? Nếu năm ngoái hắn khoan dung hơn một chút, tha thứ cho cha mẹ ta, cả ông bà nội và bá phụ bọn họ nữa, rồi còn giúp đỡ một tay, thì có phải bây giờ ta cũng có cha mẹ ở bên cạnh không?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thật mong ông trời giáng một đạo thiên lôi, đ.á.n.h c.h.ế.t cả nhà Nam Thần bọn họ, như vậy mới hả giận được! Người ta vẫn nói, ơn nhỏ dễ nhớ, ơn lớn lại sinh oán hận, Tống Đại Nha chính là ví dụ thực tế nhất. Đương nhiên, những suy nghĩ trong lòng Tống Đại Nha thì Nam Thần không hề hay biết, y cũng chẳng quan tâm nhiều đến vậy, không gì quan trọng bằng sự an toàn tính mạng của thê tử và nhi nữ của y!

 

“Ta đã nói không được là không được. Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, ở cái tuổi đi trên đất bằng còn thường xuyên vấp ngã, làm sao ta có thể để nàng ấy đi lung tung cùng ngươi? Ngươi đi đi, ta sẽ không để Tiểu Bảo đi cùng ngươi đâu!” Thái độ của Nam Thần kiên quyết, không cho phép Tống Đại Nha có bất cứ lý do phản bác nào.

 

Tống Đại Nha đôi mắt đỏ hoe, hằn học nhìn bóng lưng Nam Thần, thầm hận nói: Cứ chờ xem, rồi sẽ có một ngày ta dẫm cả nhà các ngươi dưới chân, để các ngươi phải ngước nhìn ta, quỳ lạy ta, ta còn sẽ khiến cả nhà các ngươi c.h.ế.t không có đất chôn!

 

Sau khi mặt trời lặn, trời sẽ nhanh chóng tối đen. Tống Đại Nha một mình tìm kiếm quanh quẩn rất lâu mà không tìm thấy con sông nhỏ nào có thể giặt quần áo. Sau đó nàng ta đi lên núi tìm, ở lưng chừng núi tìm thấy một con suối nhỏ. Tống Đại Nha mừng rỡ, “May quá, cuối cùng cũng tìm thấy nước rồi.”

 

Trời đã tối đen, Tống Đại Nha không dám chậm trễ, vội vàng cho quần áo bẩn của Tần Uyển Nhi vào nước giặt. Đợi đến khi nàng giặt xong quần áo, trời đã hoàn toàn tối sầm. Trong núi, tối đen như mực, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi xuống núi. Bỗng nhiên, chân nàng hụt một bước, khiến nàng ngã nhào một cú thật mạnh. Trán nàng không biết va vào vật gì mà chảy máu, giây tiếp theo, một thứ dưới đất phát ra ánh sáng bỗng chốc chui vào giữa trán nàng.

 

Tống Đại Nha ban đầu còn có chút hoảng sợ, lo lắng đắc tội với thần minh nào đó. Khi nàng ôm cái đầu đang chảy m.á.u ngồi dậy, trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nữ nghe như máy móc, “Ký chủ xin chào, xin chào, chúc mừng ngươi đã liên kết thành công Hệ thống Thiên Lang Tinh, ta là máy chủ hệ thống số không không không ba, ngươi có thể gọi ta là Tam Hào.”

 

Tống Đại Nha hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi nguồn phát ra tiếng nói, “Là, là ai đang nói vậy, ngươi, là ai? Mau ra đây!” “Ký chủ, đừng căng thẳng cũng đừng sợ hãi, ta là một hệ thống tốt đó, ta có thể giúp ngươi thực hiện lý tưởng và nguyện vọng của ngươi!”

 

Tống Đại Nha không dám tin. Từ khi trọng sinh tới nay, chưa từng có ai nói sẽ giúp nàng, ngay cả cha mẹ ruột của nàng cũng chưa từng nói những lời như giúp nàng thực hiện nguyện vọng và lý tưởng. Một kẻ xa lạ như nó thì lấy tư cách gì mà nói như vậy, “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi ở đâu, vì sao ta không nhìn thấy ngươi?”

 

“Ký chủ, ngươi quả thực không nhìn thấy ta, bởi vì ta ký sinh trong biển ý thức của ngươi và trở thành một thể với ngươi, ngươi có thể dùng tâm niệm để giao lưu với ta, như vậy người khác càng sẽ không phát giác ra sự tồn tại của ta!”

Mèo Dịch Truyện

 

“Tâm niệm? Tức là đặt trong lòng nói chuyện với ngươi đúng không?” “Đúng vậy!” “Ngươi nói ngươi có thể giúp ta thực hiện tâm nguyện và lý tưởng của ta, điều này là thật ư?” “Đương nhiên, chỉ cần ký chủ đưa ra yêu cầu, ta liền có thể giúp ngươi thực hiện. Tuy nhiên, có một chuyện ta nghĩ ta cần phải nói trước với ngươi một chút!”

 

“Chuyện gì?” “Hệ thống này là hệ thống giá trị nhiệm vụ, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống ban bố, hệ thống sẽ có phần thưởng. Phần thưởng có thể được phát ngẫu nhiên, cũng có thể là yêu cầu do chính ngươi đưa ra. Còn về việc yêu cầu ngươi đưa ra hệ thống có giúp ngươi hoàn thành hay không, thì phải xem yêu cầu của ngươi có quá đáng hay không. Nếu quá đáng, yêu cầu của ngươi sẽ bị hệ thống bác bỏ!”

 

“Bác bỏ là có ý gì?” “Tức là không được chấp nhận. Ngược lại, nếu nhiệm vụ mà hệ thống ban bố cho ngươi mà ngươi không hoàn thành, vậy thì, hệ thống sẽ đưa ra một hình phạt nho nhỏ cho ngươi. Mong ký chủ nghiêm túc hoàn thành mỗi lần nhiệm vụ!”

 

Tống Đại Nha không biết hệ thống này đi vào cơ thể mình là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng dù sao nàng cũng chẳng làm được gì, cứ vậy đi! “Tam Hào, ngươi nói ngươi có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện và lý tưởng của ta, vậy ta có thể xem là ngươi có thể giúp ta, khiến cuộc sống của ta tốt đẹp hơn không?” “Đương nhiên là có thể!”