Cả đời ta vì nhà họ Lâm mà vất vả lo toan, cuối cùng chẳng nhận được một lời công nhận.
Bị nhốt vào từ đường suốt năm năm, bị hạ độc mà chếc.
Đến khi nhắm mắt, ta mới biết—
Phu quân ta tư thông với tẩu tẩu góa bụa, thậm chí còn có con riêng với ả.
Hắn lén bỏ thuốc tuyệt tự vào thức ăn của ta, rồi lấy lý do ta không thể sinh con, ép ta nhận nuôi con riêng của hắn và tình nhân.
Ta không biết sự thật, tận tâm tận lực nuôi nấng đứa trẻ, hầu hạ chồng, hiếu thuận mẹ chồng, nhưng cuối cùng vẫn bị ghẻ lạnh, chếc thảm trong từ đường lạnh lẽo.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay trở lại khoảnh khắc phu quân ép ta nhận nuôi đứa trẻ kia.
Lần này, sẽ không có ai có thể lợi dụng ta nữa.
01
Lâm Gia Hiền trẻ tuổi đứng trước mặt ta, nhíu mày nói:
"Lưu Sương, nàng ba năm rồi không có thai. Vì nàng, ta chưa từng nạp thiếp. Giờ ta chỉ bảo nàng nhận nuôi một đứa trẻ thôi, chẳng lẽ nàng cũng không chịu?"
Ta cắn môi, nhỏ giọng đáp:
"Thế tử gia, thiếp vẫn còn trẻ, sau này chưa chắc đã không thể mang thai..."
Sắc mặt Lâm Gia Hiền trầm xuống, giọng điệu lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn:
"Lưu Sương, nếu nàng không chịu nhận nuôi một đứa trẻ không cha không mẹ, thì ta chỉ có thể nạp thêm mười tám thiếp thất, sinh thật nhiều con nối dõi."
"Đến lúc đó, con vợ lẽ đầy nhà, còn nàng vẫn không sinh được đứa nào, vậy nàng có vui vẻ không?"
Giọng hắn mềm mỏng mà dồn ép, từng câu từng chữ đều như đang suy nghĩ cho ta.
Những lời này, kiếp trước ta đã nghe qua.
Vì nó quá mức cay độc, nên ta nhớ rõ ràng rành mạch!
Khoảnh khắc ấy, ta chợt bừng tỉnh—
Ta đã trùng sinh.
*
"... Lưu Sương, nàng nghĩ sao?"
Giọng của Lâm Gia Hiền kéo ta về với hiện thực.
Kiếp trước, hắn, mẹ chồng, và tẩu tẩu góa phụ cứ tới lui khuyên nhủ, cuối cùng ta cũng chấp nhận nhượng bộ:
"Được rồi, vậy cứ nhận nuôi đứa trẻ đi."
Chỉ một câu nói, đứa con hoang không dám lộ ra ánh sáng ấy, liền được bước vào cửa lớn nhà họ Lâm, danh chính ngôn thuận ghi tên dưới danh nghĩa của ta, trở thành trưởng tử chính thống của Lâm gia.
Sau này, nhờ vào sự nâng đỡ của ta và nhà mẹ đẻ, nó thăng tiến như diều gặp gió, đỗ đạt làm quan, thuận lợi thừa kế Hầu phủ.
Nhưng rồi nó trở mặt, vu khống làm bại hoại danh tiếng của ta, cùng với đôi cẩu nam nữ kia bày mưu hãm hại, nhốt ta vào từ đường, hạ độc giếc ta.
*
Lời chấp nhận suýt thốt ra khỏi miệng, ta bỗng nhiên tỉnh táo lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngay khi sắp nói đồng ý, ta đột ngột đổi giọng:
"Thế tử gia, chuyện này hệ trọng, đâu thể quyết định trong một sớm một chiều..."
"Tối nay, chàng có thể ở lại dùng bữa không?"
Lâm Gia Hiền không ngờ ta lại không dễ bị lung lay như trước, lập tức tức giận:
"Không cần! Ta còn có công vụ phải xử lý."
Ta khẽ cong môi, cười nhạt:
"Thế tử gia đến bữa cơm còn không nán lại, vậy chuyện nhận con nuôi coi như bỏ đi."
Hôm nay là ngày 14 tháng 3, sinh thần của tẩu tẩu "hiền lương thục đức" của ta—Văn Phi.
Ban ngày, ả xúi giục Lâm Gia Hiền đến ép ta nhận nuôi đứa trẻ.
Buổi tối, lại muốn cùng hắn ăn mừng sinh thần.
Nhưng giờ, chuyện nhận con không thành, Lâm Gia Hiền cũng bị ta giữ lại.
Không biết sắc mặt ả bây giờ thế nào nhỉ?
*
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Thật hiếm khi thế tử gia chịu ở lại, vậy ta sẽ đích thân xuống bếp nấu hai bàn tiệc."
Ta giả vờ hào hứng, đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Trên đường đi, ta cố ý lan truyền tin tức hắn sẽ ở lại.
Văn Phi nhất định sẽ có hành động.
*
Vừa đến nhà bếp nhỏ, ta đã thấy Hồng Lăng—nha hoàn thân cận của ta—đang hầm yến sào.
Nhìn thấy ta, nàng vội hành lễ:
"Phu nhân."
Ta mỉm cười, ôn hòa nói:
"Hôm nay thế tử gia muốn ở lại dùng bữa, hãy hầm thêm một chén yến sào nữa."
"Dạ, phu nhân."
Hồng Lăng liền đi chuẩn bị.
*
Chờ nàng đi khỏi, ta lạnh lùng mở nắp lò than, ánh mắt lạnh lẽo.
Kiếp trước, sau khi về làm dâu nhà họ Lâm, Lâm Gia Hiền lệnh cho người hầm yến sào cho ta mỗi ngày.
Ta từng ngây ngốc nghĩ rằng, hắn yêu thương ta.
Nào ngờ, hắn bí mật mua chuộc Hồng Lăng, bỏ vào yến sào một loại thuốc hàn độc.
Dùng lâu dài, sẽ khiến nữ nhân tuyệt đường con cái.
*
Mẹ ta ốm yếu từ nhỏ, ta từng theo đại phu học dược lý, hiểu biết chút ít về thuốc men.
Chính vì vậy, bọn họ không dám bỏ thuốc mạnh, sợ ta phát hiện.
Thuốc ấy không màu không vị, hiệu quả không tức thì, không làm ta khó chịu, nên suốt ba năm trời, ta hoàn toàn không hề hay biết.