"Tiểu tướng quân, chàng nguyện ý lấy ta không?"
Chẳng cần suy nghĩ gì nhiều Cẩn Thần đã đáp lại ngay lập tức:
"Nguyện ý."
Phó Cẩn Thần trả lời Cảnh Điềm, Tề Hoàng lúc này mặt đỏ bừng bừng, tiến lại chỗ hai người, nắm lấy cổ tay Cảnh Điềm mà quát:
"Triệu Cảnh Điềm, muội đây là muốn làm bẻ mặt ta đấy à? Rõ ràng đã nói hôm nay ta đến hỏi cưới muội, giờ muội lại bảo không muốn gả cho ta còn nói gì mà tiểu tướng quân nguyện ý hay không không nguyện ý."
"Nhị hoàng tử, mong ngài tự trọng. Nàng ấy bây giờ là vị hôn thê của ta, ngài lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?"
Nói rồi Cẩn Thần đẩy tay nhị hoàng tử ra kéo nàng lại vào lòng. Nàng lao vào lòng của tiểu tướng quân, đúng là người nhà võ, cơ thể rắn chắc thật, chuyến này nàng hời quá còn gì. Thấy Cảnh Điềm có vẻ như không phải đang nói đùa, Tề Hoàng quay sang hỏi Triệu thừa tướng:
"Thừa tướng đại nhân, ngài đây là muốn để nữ nhi của ngài chống đối hoàng tộc? Hôm nay không cho bổn hoàng tử lời giải thích rõ ràng thì không xong đâu."
"Nhị hoàng tử, là lão phu không dạy dỗ con gái tử tế mới khiến con bé làm ra chuyện này, khiến ngài khó xử. Nhưng nhi nữ nhà lão phu từ bé đã được nuông chiều, nó muốn gì trước nay lão phu chưa từng từ chối, vì vậy lần này cũng không ngoại lệ, đành đắc tội với nhị hoàng tử rồi."
"Trước khi đến đây ta đã nói với phụ hoàng và mẫu phi của ta là sẽ hỏi cưới trưởng nữ phủ thừa tướng, ông làm như vậy là muốn kháng chỉ sao?"
"Chỗ của hoàng thượng, lão phu sẽ bẩm báo, không phiền nhị hoàng tử phiền lòng."
"Ông được lắm, cứ đợi đấy cho bổn hoàng tử."
Nói xong Tề Hoàng bỏ đi không thèm mang theo cả sính lễ về. Cảnh Điềm không thèm để ý đến vị hoàng tử kia nữa, trong mắt chỉ có vị hôn phu của mình. Cha nàng thấy Tề Hoàng đã rời đi lúc này mới đến bên nàng nói:
"Con gái ngoan, sao đột nhiên con lại đổi ý muốn gả cho tiểu tướng quân vậy? Tiểu tướng quân tuy rằng rất tốt không có điểm nào để chê nhưng tự nhiên sao con thay đổi như vậy, có nguyên nhân gì à?"
"Cha, con không thích nhị hoàng tử kia nữa. Tiểu tướng quân chàng ấy đẹp hơn, con thích tiểu tướng quân. Cha, xin lỗi cha, gây phiền phức cho cha rồi."
"Phiền phức gì chứ, chỉ cần là chuyện con muốn cha đều giúp con."
Nàng mỉm cười với cha, sau đó quay sang vị hôn phu của mình nói:
"Sao chàng vẫn đến? Rõ ràng chàng cũng biết ta sẽ không chọn chàng, sao chàng vẫn đến?"
"Không phải nàng chọn ta rồi đấy à."
"Nếu ta không chọn chàng, chàng có hối hận không?"
"Không hối hận, chỉ cần là nàng sao ta cũng không hối hận."
Nàng nhìn người yêu mình sâu đậm, nước mắt chảy ròng ròng, nàng hận nàng kiếp trước lại phụ một người tốt như vậy, hận nàng kiếp trước yêu kẻ bội bạc. Nàng khóc lóc ôm người mình yêu.
"Sao thế? Sao lại khóc rồi?"
"Xin lỗi, là trước đây ta không tốt, không nhìn ra tâm ý của chàng. Là ta ngu ngốc."
Cẩn Thần không nói gì, chỉ im lặng ôm nàng trong lòng, xoa đầu nàng an ủi. Một lúc sau chàng mới nói:
"Nàng không ngốc, nàng lựa chọn như thế nào ta đều tôn trọng. Nàng làm gì ta cũng đều đứng sau chống lưng hộ cho nàng."
"Bây giờ ta từ hôn hoàng tử đương triều rồi, cũng tính là tội khi quân đấy, chàng vẫn chống lưng cho ta?"
"Ừ, đừng nói là từ hôn hoàng tử, nàng có đánh hắn ta cũng vẫn chống lưng cho nàng."
"Được, vậy chàng cứ chờ đi nhé, rồi đến lúc nào đó ta sẽ đánh hắn, lúc đó chàng nhất định phải che chở cho ta đó."
Cẩn Thần yêu chiều xoa đầu nàng. Nàng càng ngắm nhìn càng thấy tiểu tướng quân đẹp trai, so với Tề Hoàng là hơn hẳn. Nàng không nhịn được mà buột miệng nói:
"Cẩn Thần, chàng đẹp trai quá, sao trước đây ta không nhận ra nhỉ? Nhưng chàng đẹp như vậy sao trước đây chưa từng thấy chàng qua lại với cô nương nhà nào?"
"Vì ta có người trong lòng rồi."
"Chàng có người trong lòng rồi vậy còn hỏi cưới ta làm gì, tra nam."
Nàng ra vẻ phụng phịu đẩy Cẩn Thần ra. Cẩn Thần nhìn dáng vẻ đáng yêu này của nàng không khỏi bật cười.
"Nàng ghen rồi?"
"Ta không ghen, chỉ là chàng muốn cưới ta trong lòng lại có cô nương khác. Nếu phu quân ta không yêu ta nhất vậy ta thà không gả đi chứ cũng không cần bát cơm dở sống dở chín."
"Cô nương trong lòng tại hạ là đại tiểu thư phủ thừa tướng tên Triệu Cảnh Điềm."
Cảnh Điềm lập tức đỏ mặt. Lúc này mẹ của Cảnh Điềm, thừa tướng phu nhân mới tiến tới trước mặt Phó Cẩn Thần nói:
"Tiểu tướng quân, ngài sao lại đến cầu thân con gái nhà ta vậy?"
"Không giấu gì thừa tướng phu nhân, tại hạ đã mến mộ tiểu thư từ lâu, nhưng vì biết tiểu thư có tình cảm với nhị hoàng tử nên luôn không đến gần. Lần này đến cầu thân cũng không nghĩ sẽ cưới được nàng ấy."
"Tiểu tướng quân, người không sợ mất mặt nếu không cầu thân được hay sao?"
"Chẳng giấu gì thừa tướng phu nhân, nếu lần này ta không thể cầu thân thì sẽ xuất trinh đến vùng biên giới xa xôi. Những lời đồn thổi trong kinh thành vốn cũng không còn quan trọng gì nữa. Còn nếu như bản thân không đến cầu thân nhất định sẽ ân hận."
Chàng nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
"Nếu thừa tướng đại nhân và thừa tướng phu nhân đồng ý, ta sẽ xin phụ thân mang thêm sính lễ, tháng sau dùng đầy đủ nghi lễ kiệu tám người khiêng, tam thư lục lễ qua cưới đại tiểu thư."
"Tiểu tướng quân, con gái ta trước giờ được nuông chiều, chưa từng chịu ủy khuất. Cậu nếu đã muốn lấy nó làm thê thì không được nạp thêm thiếp, nếu cậu đồng ý, tháng sau chúng ta sẽ đồng ý cho cậu rước con gái ta về phủ."
"Bá phụ, bá mẫu yên tâm, con không có ý định nạp thiếp, cũng luôn nghĩ rằng sẽ không lập thê nếu không thể lấy được Cảnh Điềm."
Cảnh Điềm cảm động nhìn Cẩn Thần, nắm tay chàng nói với ra sau với cha mẹ:
"Cha mẹ, con đưa chàng ấy đi dạo đây, cha mẹ từ từ nói chuyện."
Nói rồi nàng kéo tay Cẩn Thần một mạch chạy đi. Tiểu tướng quân nhìn nàng với đôi mắt si tình, quả nhiên người ta nói không sai: "Vẻ đẹp không nằm trên gò má của người thiếu nữ, mà nó nằm trong ánh mắt của kẻ si tình."
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***